Thứ Hai, 28 tháng 7, 2025

Địa ngục xứ người * - P2

Trốn thoát bất thành - Chuỗi trận đòn thập tử nhất sinh 

Thời gian trôi qua trong đòn roi và đau đớn, nơi đây không có ánh sáng mặt trời, thế giới trong Quang u ám xám xịt, không một tia nắng. Cả trạm dừng chân như chìm trong bầu không khí ngột ngạt, oi bức. Bữa trưa vừa xong, trong khi những người khác tranh thủ ngồi nghỉ, Quang và Nhân lại lúi húi gom đống chén dơ từ khu xe khách mới đỗ.

Quang gồng gánh, bước chậm rãi vì những vết thương mới vừa kịp lành ở mông và hông. Mỗi cử động là một vệt đau buốt lan xuống tận đùi. Nhân đi theo sau, tay run lẩy bẩy bê chồng tô chồng dĩa cao quá đầu, bị lệch, đổ sầm một đống trước cửa bếp.

Choang!

Tiếng sành sứ vỡ nát giữa trưa làm bà Hường giật mình từ trong nhà lao chạy ra, mắt long lên sòng sọc.

– Lại là tụi mày?!

Nhân hoảng hốt quỳ xuống, tay chắp lại:

– Con… con xin lỗi, con không cố ý…

Quang vội chen vào:

– Là do tôi! Tôi nhận lỗi, tôi làm đổ, không phải nó!

Bà Hường không nói không rằng, chạy ngay vào kho, lôi ra cây roi tre dài được chuốt mỏng, dẻo dai vì được ngâm sẵn nước muối. Đoạn bã quát:

– Tụi bây đừng tưởng đóng kịch mãi mà tao ngu! Nhưng thôi, tao thích! Tao thích trông thấy cái tướng thanh niên trần truồng đẹp mã của mày ôm đòn vì thằng khờ kia!

Ông Thép xuất hiện ngay sau lưng, cởi trần, tay cầm ly trà đá, giọng lạnh lùng:

– Nhưng hôm nay, đổi chỗ đánh. Mày lì quá rồi. Mông giờ thành gỗ, đánh hoài không thấm. Vậy thì xuống đùi trong, cho mày thấy máu mạch nó vỡ là sao.

Quang hơi sững người, chưa kịp phản ứng thì ông ta vung tay chỉ hai gã đàn em:

– Bắt nó lột sạch đồ, nằm ngửa, trói chặt lại. Chân dang ra.

– Không… đừng… tôi xin… đừng đánh kiểu đó… – Quang vùng vẫy.

Bà Hường cười khanh khách:

– Mày không chịu hả? Vậy giờ tao nói thẳng, nếu mày không cởi đồ nằm xuống,

thằng em mày sẽ bị tao bán cho mối buôn nội tạng. Có người đang cần mấy đứa khờ khờ ngoan ngoãn, là con trai khoẻ mạnh mới lớn… giá cũng tốt!

Nhân tròn mắt, không hiểu gì, còn Quang chết lặng.

– Không… đừng mà… tôi chịu! Tôi nằm!

Cậu từ từ cởi quần áo, trần trụi trụi nằm xuống nền xi măng lạnh, hai chân run rẩy mở ra. Hai gã đàn em trói cổ chân Quang vào hai cọc sắt dưới nền, kéo căng. Cảm giác trần trụi, đau đớn và tủi nhục đè nặng lên mặt cậu.

– Mỗi tô là 10 roi, mười mấy cái thì… thôi, hôm nay tao vui, bán đắt, thôi làm tròn 100 roi cho đẹp!- Lão Thép nói, mắt long lanh như say máu.


Trận đòn bắt đầu. Từng roi, tưng roi quật vào đùi trong, cho gãy dây thần kinh.

Roi thứ nhất. Vút! Bốp!

Quang rướn người, môi cắn đến bật máu, chân giật mạnh theo bản năng. Roi giáng thẳng vào phần giữa đùi, sát háng, nơi da thịt mềm nhất và dây thần kinh dày đặc.

Roi thứ hai. Vút! Bốp!

– Đếm! – ông Thép gầm lên.

– Hai… – Quang gào khản giọng.

Vút! Bốp!

Vút! Bốp!

Roi thứ mười, mười lăm…

Thịt nơi đùi bắt đầu sưng to, đỏ bầm, những vết lằn dọc ngang chồng lên nhau, một số bắt đầu rỉ máu.

Vút! Bốp!

Vút! Bốp!

Vút! Bốp!

Vút! Bốp!

Roi thứ ba mươi. Giọng Quang khàn dần, cố gào lên trong tuyệt vọng và đau đớn. Phía đằng đây, Nhân hét lên trong sợ hãi và nước mắt. Nhân phải quỳ chứng kiến cảnh anh mình bị hành hạ, tra tấn, lại còn là người đang chịu đòn roi tra khảo thay mình. Nhân dần rơi vào vô thức, cậu liệm đi.

Vút! Bốp!

Vút! Bốp!

Bà Hường ngồi chỉ đạo, chứng kiến cảnh một thằng con trai mới trưởng thành chịu hành hạ, trần truồng phô bày thân thể bị đòn mà sung sướng. Mắt bà nghía trân trân vào cu dái rậm rạp của Quang. Từng cú vụt roi khiến dương vật cứ xốc lên, đập lên đập xuống bìu dái căng mọng khiến bà phấn khích. Đoạn bà Hường đứng phắt dậy, xua đàn em ra một bên, giật lấy cây roi rồi chỉa đầu ngọn roi vào đùm cu dái của Quang hất qua hất lại.

- Dái mày cũng bự con quá ha! Để tao coi mày lì tới cỡ nào…

Vút! chát!

Vút! chát!

Bà Hường khoái chí quật từng roi vào hạ thể của Quang. Thẳng tay quật vào thân cu, vào cả đầu khấc đỏ hồng và gốc cặc. Tụi đàn em đứng đó cười hả hê dòm theo từng cú quất roi của bà chủ, sướng rơn. Từng roi từng roi quật thẳng vào cật khiến cậu trợn trắng mắt, nước mũi nước mắt chảy liên hồi. Quang đau đến không thể thở, miệng há ra cứng đờ, đồng tử trợn ngược.

Vút! chát!

Vút! chát!

– Đau chưa, hả “anh hùng”? – Bà Hường gằn giọng – Hay tao mang em mày qua trại biên giới, để tụi nó “dạy” cho biết mùi?

Quang rống lên:

– Đừng! Em tôi không được đụng tới! Tôi chịu… tôi chịu hết…! – AHHHHHHH!!!

Vút! chát!

Vút! chát!

Vút! chát!

Vút! chát!

 

Đánh chán, bà quăng lại cây roi cho đàn em.

- Lật người nó lại, quất thẳng tay vô đùi non ngay khe háng của nó cho tao. – Bà Hường ra lệnh!

Vút! Bốp!

Vút! Bốp!

Vút! Bốp!

Vút! Bốp!

Vút! Bốp!

Vút! Bốp!

Vút! Bốp!

Vút! Bốp!

Roi bốn mươi… năm mươi… sáu mươi…

Mắt Quang mờ dần, tay cào nền xi măng đến rớm máu. Cơ thể như không còn cảm giác, chỉ còn tiếng rít và nhịp đập hoảng loạn của trái tim.

Vút! Bốp!

Vút! Bốp!

Vút! Bốp!

Vút! Bốp!

Vút! Bốp!

Vút! Bốp!

Roi chín mươi.

– Mày nhìn cái bản mặt đau khổ của nó kìa… – bà Hường nói với chồng – Y như con chó bị thọc huyết!

Roi cuối cùng – roi 100.

Vút! Rắc!

Một âm thanh lạ phát ra – không phải roi, mà là… dây trói đứt. Quang bật người dậy theo phản xạ, rồi ngã vật xuống như khúc củi cháy dở.

Sau trận đòn… 

Quang đã ngất đi!

Nhân ngồi ôm đầu anh trên sàn, khóc nghẹn. Hai chân Quang bầm đen, chỗ gần háng sưng to như trái chanh, không thể khép lại được. Cậu thều thào:

– Đừng… đừng để tụi nó… đụng tới em… làm ơn…

Cậu lả đi.

Bà Hường quay đi, nhổ toẹt nước miếng xuống nền:

– Ráng giữ mạng mà chịu tiếp. Còn dài…

***

Trời biên giới sầm sì, mưa lâm râm như xối thẳng vào lồng ngực. Sáng hôm ấy, Quang không dậy nổi.

Hai mắt cậu đỏ ngầu, hơi thở hắt ra từng nhịp nặng nề. Cả hai đùi vẫn sưng to, mạch máu nổi chằng chịt như dây điện bị chèn ép. Chân không thể khép lại. Quang sốt cao, toàn thân nóng ran, đầu quay cuồng, mê man thì thào:

– Em… đừng… để tụi nó… đụng vào…

Nhân đắp cho anh chiếc khăn ướt cũ kỹ. Đôi mắt em ngây dại, run rẩy lo sợ. Hôm nay, không có anh che, ai sẽ đỡ thay em?

Sáng hôm sau…

– Thằng anh đâu? – Ông Thép hỏi khi điểm danh.

– Dạ… anh Quang bị sốt, không ngồi dậy nổi… – Nhân lí nhí đáp.

Bà Hường nhướn mày, môi cong lên:

– Vậy là… hôm nay tới lượt mày.

Ông Thép nhếch miệng cười, liếm môi:

– Mấy ngày nay nó được che chắn rồi quen. Giờ tao phải “khơi lại kỷ luật”!

Tụi đàn em khiêng Quang vào một góc kho. Nhân bị lôi ra giữa sân, trời vẫn mưa lâm thâm. Gió thổi buốt da.

– Tụi bây đọc tội nó coi! – Bà Hường quát.

Một tên lính lôi cuốn sổ chấm công ra, đọc oang oang:

– Hôm qua rửa chén thiếu hai khay! Lau bàn sót nước. Không báo cáo đúng giờ! Và… không chịu cúi đầu khi bà chủ đi ngang!

Bà Hường chỉ thẳng:

– Tổng cộng 4 lỗi. Mỗi lỗi 25 roi. Mà mày đặc biệt “chưa từng chịu đòn kỹ lưỡng”, nên hôm nay tao tặng thêm 10 roi “tẩy não”. Tổng cộng: 110 roi.

Nhân sợ đến đứng không vững. Mắt nhìn quanh, tìm anh. Nhưng không ai cứu. Không còn Quang.

– Quỳ xuống! Cởi quần! Nằm sấp ra!

– Dạ… dạ… con… con xin… anh ơi! Anh Quanggg ơi!...

– Tao nói cởi quần! – ông Thép gầm.

Tụi đàn em xông tới, xé phăng quần Nhân xuống. Mông em trắng bệch, nhỏ nhắn, run lên từng chập.

– Đè nó xuống. Đừng để nó giãy!

Một gã cầm roi da. Một tên khác cầm cây chổi tre. Một cái gậy gỗ dài. Cả ba thứ đặt cạnh nhau.

– Mỗi người 10 roi rồi đổi. Cho nó biết vị từng loại.

Roi đầu tiên – roi da: Bốp!
Lằn roi sắc lẹm, rít mạnh vào mông phải, để lại vệt đỏ rực.

– Một!

Roi thứ hai: Bốp!
Mông Nhân gồng lên. Em khóc rống:

– Đau quá! Em xin lỗi! Em nhớ rồi!

– Không xin! Chịu! – Bà Hường rít lên – Mới roi thứ hai!

Roi 11 đến 20 – Chổi tre

Chát! Chát! Chát!
Mỗi lần đánh là hàng chục cọng chổi quất cùng lúc, tạo ra vệt bầm to trải dài. Máu bắt đầu rịn ra chỗ da mỏng.

– Tốt lắm! Nó bắt đầu tím đều rồi đó chồng ơi! – bà Hường cười tàn nhẫn.

Roi 21 đến 30 – Gậy gỗ
Cây gậy nặng và cứng giáng xuống, phát ra tiếng "bụp" nặng nề. Nhân tru tréo như lợn bị chọc tiết:

– Đừng… đừng mà… tha cho con…

– Câm! Tao còn chưa hết một nửa! – ông Thép nạt.


Roi 40 đến 60
Máu rỉ từng vệt xuống đùi. Mông Nhân giờ đỏ tím, lởm chởm vết bầm, chỗ rướm máu, chỗ rách toạc.

– Đổi lại roi da! Chỗ mềm mà đánh, nó nhớ lâu hơn!

Nhân gần như ngất, chỉ còn rên rỉ, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt.

– Năm mươi bảy… năm mươi tám… năm mươi chín… sáu mươi! – tụi đàn em đếm.

 

Bà Hường nói:

– Chuyển qua đánh bên mông trong, gần háng! Đừng để sót!

Bốp! Bốp! Bốp!
Nhân giật bắn người, chân đạp loạn, nhưng bị giữ chặt.

– Anh Quang ơi!1 Anh ơi!!!! Con…. Con…không chịu nổi nữa… đừng nữa mà… đừng nữa…

– Đừng la, tao mà nghe mày rên là cộng thêm! – bà Hường rít lên.

Roi 90 đến 110 giáng liên tục, không đếm nổi. Tới khi Nhân chỉ còn thoi thóp, người mềm oặt, da thịt rách bươm, mông sưng vù như trái bóng căng máu.

Sau trận đòn

Quang tỉnh dậy giữa cơn sốt, cố lết ra cửa. Cảnh đầu tiên cậu thấy: Nhân nằm trên vũng máu, thân thể bé nhỏ co quắp, không còn sức khóc.

– Em… Nhân ơi… em ơi…

Quang bò tới, gào lên. Nhưng bà Hường chỉ nhếch mép:

– Lần sau còn sốt nữa, tao đánh luôn cả hai!

Một tuần sau

Những vết thương cũ trên mông và đùi của Quang đã đóng vảy, vẫn còn bầm tím nhưng cậu đã có thể đứng dậy, bước đi tập tễnh. Nhân thì yếu ớt, mỗi khi ngồi xuống vẫn khẽ rên rỉ, nước mắt lăn dài không thành tiếng.

Đêm đó, trạm dừng chân vắng lặng, tiếng côn trùng rỉ rả như những tiếng cảnh báo ma quái.

– Em… em có đi được không? – Quang thì thầm, tay siết chặt tay em trai.

– Dạ… được… Em theo anh…

Cậu dắt Nhân luồn qua lối bếp, rồi băng qua đống lốp xe cũ ở góc sân. Bên ngoài là cánh rừng sát biên giới – tối đen như mực, nhưng với Quang, đó là hy vọng.

Hành trình tự do chỉ kéo dài một ngày. Tới chiều hôm sau, khi hai anh em đang ráng sức lội qua đoạn ruộng ngập nước thì bị bắt lại bởi hai gã đàn em cưỡi xe máy. Quang chống trả, đánh một gã ngã sấp, nhưng tên còn lại cầm dùi cui điện giáng mạnh vào lưng cậu.

“Chát!” – cả người Quang đổ xuống như bao gạo, tay vẫn cố che cho Nhân đang hoảng loạn khóc thét.

– Dám bỏ trốn?! Chúng mày muốn chết?! – một gã gầm lên, trói gô cả hai lại, lôi về trạm.

Đêm hôm đó, hai anh em Quang đối diện với một phiên tòa địa ngụcTrước sân phơi, cả trạm bị gọi dậy. Ông Thép ngồi giữa ghế, bên cạnh là bà Hường với gương mặt rực máu như phát điên.

– Tội đào thoát. Tội đánh người. Tội phản chủ. Tội xúi giục thằng ngu đi theo! – bà ta liệt kê.

– Mỗi tội: 50 roi. Mày có 3. Còn em mày thêm tội đồng lõa. Đòn riêng!

Quang quỳ xuống, giọng khản đặc:

– Tôi chịu hết… xin tha cho em tôi…

– Mày nghĩ mày là ai? – ông Thép gằn giọng – Hôm nay, tao không đánh thay. Tao đánh cả hai. Nhưng mày muốn chịu thay nó hả?

Bà Hường xen vào, mắt ánh lên như rắn độc:

– Tao có ý này. Từ giờ phạt vào chỗ hiểm. Đánh nát cái phần làm đàn ông của mày, cho mày biết thân mà đừng mơ trốn nữa.

Hai gã đàn em trói Quang vào cọc giữa sân, bắt dang chân ra hết cỡ, ngồi trên ghế thấp, hai tay bị khóa quặt ra sau.

Một tên khác lôi ra cây roi cán sắt bọc cao su, nặng và sắc.

– Mày sẽ ăn đủ 150 roi: 50 cho từng tội. Đánh vào mông, đùi và cu dái nó cho tao.

– Xin… đừng… chỗ đó… tôi xin… – Quang gào lên.

Nhưng đã muộn.

Roi thứ nhất – Vút! Bốp!
Đánh vào háng, thẳng vào bìu. Quang cong người lên, rống to:

– AAAAGHHH!!!

Roi thứ hai – Bốp!
Hai mắt Quang trợn trừng, mặt trắng bệch như tờ giấy.

Roi thứ ba, tư, năm – giáng liên tiếp vào phần mông dưới và khe đùi, nơi da thịt chưa lành.

Bốp! Bốp! Bốp!
Cậu gào đến khản tiếng, hai chân co giật liên hồi. Máu nhỏ giọt xuống đất theo từng roi.

Bà Hường nhếch môi:

– Đẹp trai, cao to… giờ tao đánh nát cái chỗ làm giống của mày, xem mày còn oai nữa không!

Roi thứ 50 đến 100 – đánh thẳng tay lên hai cánh mông săn tròn và đùi trong, liên tục đổi bên, đánh cả vùng gần hông và sát háng.

Quang bắt đầu co giật nhẹ, miệng sùi bọt, đầu gục xuống. Nhưng ông Thép vẫn lừ lừ ra hiệu:

– Đánh tiếp. Đủ roi.

Roi 120 đến 150 – tụi đàn em khoái chí đánh trực tiếp vào hạ bộ. Những tiếng “bốp!” nặng nề vang lên xen tiếng rên rỉ tắc nghẹn của Quang.

Cuối cùng, cậu ngã quỵ, nằm sõng soài, hạ thân bê bết máu, mắt nhắm nghiền.

Đến phiên Nhân, Thấy Quang không còn động đậy, Nhân run lẩy bẩy, mắt vô hồn.

– Giờ tới mày! – ông Thép quát.

– Không… anh ơi… anh ơi…

Nhân bị trói úp vào tấm ván, mông để trần, đỏ rực vì lạnh và sợ hãi. Bà Hường không cần lý do, hô to:

– 80 roi! Vì “tội trốn theo anh”!

Bốp! Bốp! Bốp!

Tiếng roi vang dội khắp sân. Mông Nhân rớm máu từ roi thứ 10. Tới roi 30 thì da rách toạc, roi 40 em bắt đầu thở hổn hển. Đến roi 60, em ngất xỉu, miệng vẫn còn mấp máy gọi:

– Anh… Quang…

Bà Hường bước tới, tát một cái:

– Ngất à? Tỉnh dậy cho tao đánh đủ!

Hai anh em được quẳng vào xó nhà kho, một người bất tỉnh với hạ thể tổn thương nghiêm trọng, một người mông tím bầm, co giật trong giấc mê.

Gió đêm thổi lạnh, nhưng lòng người còn lạnh hơn.

Sau trận đòn địa ngục hôm trốn trại, cả trạm dừng chân như đổi không khí: u ám, căng thẳng và tràn ngập mùi máu, mùi băng vải cũ, mùi tuyệt vọng.

Quang nằm suốt ba ngày đầu, sốt mê man. Phần hạ thể sưng to, tím bầm, mỗi lần tiểu là nước mắt trào ra vì đau. Đùi trong không còn là da thịt, mà là lớp thịt đỏ tươm, bong tróc, nhầy nhụa.

Nhân vẫn chưa hoàn hồn sau trận đòn bị đánh đến ngất. Em ngơ ngác, sợ hãi bất cứ âm thanh lớn nào. Nửa đêm, em hay giật mình khóc nấc, rồi lại lẩm bẩm gọi:
– Anh Quang… đừng đi… đừng bỏ em…

Ngày thứ tư sau trận trốn trại.

– Từ giờ, tụi bay bị “siết luật đặc biệt” – bà Hường tuyên bố, tay cầm cuốn sổ kỉ luật chặt như bùa chú.

– Mỗi tối sau giờ làm, thằng Quang phải quỳ giang tay. Cứ hạ tay một cái, thằng em mày ăn 5 roi vào mông trần!

Bà liếc Nhân, cười khanh khách:

– Phạt như vậy cho tình cảm “anh em mẫu mực”! Còn gì tuyệt hơn!

Quang ngước nhìn, mím môi, gật đầu.
– Tôi… chịu được. Miễn đừng đánh em tôi nữa.

Căn phòng phía sau nhà kho được dọn sạch, ánh đèn tuýp lạnh lẽo chiếu xuống sàn xi măng lạnh ngắt. Quang bị trói bằng dây vải vào cổ tay, giăng ngang ra hai bên. Gối quỳ là hai viên gạch sắc cạnh.

Phía đối diện, Nhân bị ép cởi quần, cúi sát vào một tấm phản gỗ. Một cây roi mây đặt sẵn bên cạnh.

– Bắt đầu từ 7 giờ. Kéo dài đến 9 giờ tối. Giữ thẳng tay. Một lần rớt tay = 5 roi cho thằng em! – ông Thép ra lệnh, ngồi rung đùi.

Bà Hường ngồi nhâm nhi ly cà phê:

– Đừng có rớt tay sớm quá. Tao còn muốn coi lâu lâu tí…

Giờ đầu tiên

Từng giây trôi qua như tra tấn. Mồ hôi túa ra trên trán Quang, hai cánh tay bắt đầu mỏi rã rời. Gạch nhọn cứa rách đầu gối. Lưng cậu vẫn đầy vết thương chưa lành.

Tới phút thứ 38, một cơn chuột rút ập tới, tay trái Quang khẽ rung lên…

“Rớt tay bên trái!” – Một tên hét.

– Đánh! – bà Hường hô.

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Nhân hét lên, mông nhỏ trắng bệch bỗng hằn năm lằn đỏ chói. Em quay lại nhìn anh, mắt đẫm nước, nhưng vẫn lặng im không oán trách.

Quang nghiến răng, giơ lại tay, máu bắt đầu thấm qua áo.

Giờ thứ hai

Mỗi phút trôi qua là một cuộc chiến. Bả vai Quang tê dại. Hai tay run bần bật. Đến phút thứ 71, cánh tay phải hạ xuống một đoạn.

– Lại rớt tay! Đánh tiếp!

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Tiếng roi chan chát vang khắp căn phòng kín. Mông Nhân giờ đỏ ửng, da căng bóng vì sưng.

Nhân không còn la hét nữa. Em chỉ lặng lẽ khóc, nước mắt lăn dài rơi xuống phản.

Quang gào lên:

– Tôi xin! Tôi… tôi ráng rồi… đừng đánh nữa mà…

– Không ráng được thì đừng làm anh hùng! – bà Hường đáp – Ở đây là đất của tao! Tao dạy mày biết, đau còn ít, sỉ nhục mới là nhiều!

9 giờ đêm

Tổng cộng trong 2 giờ, Quang đã ba lần hạ tay. Nhân nhận 15 roi. Mông sưng như trái bưởi, da rạn nứt.

Quang gục xuống khi dây được tháo, tay sưng như phồng rộp. Cậu bò lê sang phía em, ôm Nhân vào lòng.
– Anh xin lỗi… anh bất lực…

Nhân chỉ thì thào:
– Không sao… còn có anh… em chịu được…

Đêm đó, ông Thép và bà Hường đứng ngoài kho, nói chuyện qua tiếng quạt máy kêu ro ro.

– Mày thấy chưa? Đòn “liên kết tình cảm” là hiệu quả nhất. Không cần đánh hai đứa, chỉ cần dùng một đứa để ép đứa kia. Vừa vui, vừa lâu, vừa không để lại dấu ngoài.

– Ừ, để tối mai tiếp tục. Tao sẽ nâng lên ba roi mỗi phút trễ giờ nữa.

Sáng hôm saubầu trời bên khu biên giới vẫn một màu mờ đục, nặng trĩu như những ngày gần đây. Gió sớm lùa qua ô cửa gỉ sét trong căn phòng tạm của hai anh em, mang theo mùi ẩm mốc và mùi sắt gỉ đặc trưng của máu khô lẫn mồ hôi cũ.

Quang đã khỏe hơn. Cơ thể cậu dù chịu đòn liên tiếp vẫn dẻo dai và hồi phục nhanh đáng kinh ngạc. Gương mặt cậu vẫn đẹp lạ lùng giữa nơi tăm tối ấy – nước da rám nắng, cằm vuông, sống mũi thẳng và cặp mắt sâu như đáy giếng. Dáng người cao, vai rộng, cánh tay chắc nịch lộ rõ từng múi cơ qua lớp áo mỏng, dù mệt mỏi vẫn toát lên vẻ rắn rỏi.

Cậu đứng giữa sân, mồ hôi rịn trên trán, mông đùi vẫn còn những vết lằn tím cũ chưa mờ hết nhưng bước đi đã vững. Gương mặt tuy hốc hác sau chuỗi đêm không ngủ, vẫn toát ra khí chất người anh cả – cứng rắn, sẵn sàng đỡ đòn, sẵn sàng chịu thay.

Nhưng hôm nay, ông Thép lại không chọn Quang.

"Hôm nay đổi vai. Thằng khờ kia làm việc!" – giọng ông Thép vang lên.

– Nhưng… nó còn chưa đi nổi! – Quang kêu lên, bước đến chắn trước mặt em.

Bà Hường đứng dựa vào cột, khoanh tay cười lạnh:

– Hôm qua nó vẫn chịu roi tốt lắm, nhớ không? Sức còn nhiều lắm. Cứ làm đi, làm không xong thì có roi tiếp.

– Không! Tôi làm thay! Tôi khiêng bao, rửa chén, lau sàn, bất cứ gì…

– Mày làm gì kệ mày. Nhưng hôm nay là phiên nó. Chúng tao muốn dạy nó biết làm nô lệ không cần được che chở.

Buổi trưa – Sân sauNhân được giao khiêng bao gạo 20kg từ xe xuống nhà bếp. Em chỉ cao đến vai Quang, thân người gầy gò, mông vẫn sưng to, đỏ bầm vì những trận roi tối qua. Vừa ngồi xuống đã thấy gương mặt nhăn lại đau đớn.

– Khiêng! Không đứng đó mà thở! – một tên đàn em quát.

Quang đứng bên cạnh, tay nắm chặt, nhưng không dám làm trái. Mỗi bước đi của em là một cơn đau xé mông.

Em cố gắng, lưng cong xuống, cắn răng nâng bao gạo lên vai. Bao nặng kéo lệch cả người, em suýt té. Cú trượt khiến phần mông ma sát với mép bao gai, khiến vết thương bung ra, máu thấm đỏ cả lớp quần vải bạc màu.

– Nhân! Ngồi xuống! Đừng cố nữa! – Quang hét, nhào tới đỡ bao gạo.

– MÀY LÀM GÌ?! – ông Thép giáng ngay một cú đá vào bụng Quang.

Quang ôm bụng ngã xuống, vẫn bò tới chỗ em.
– Em đừng làm nữa… để anh…

– Em làm được… – Nhân thì thào, mặt nhăn nhúm vì đau – Để… để đừng bị đánh nữa…

Buổi chiều – Lau sàn xe kháchNhân bị bắt chui vào gầm xe khách lau từng khe sàn. Chỉ một cây lau bằng giẻ rách, không có găng tay, không nệm lót.

Gầm xe hẹp, Nhân phải nằm sấp, rướn người trườn vào, đúng phần mông và đùi cọ sát sàn đất, cát bụi cứa vào vết thương

Từng tiếng nấc, tiếng rên khe khẽ vang ra từ gầm xe, nhưng không ai quan tâm.

Quang đứng cách đó 10m, mắt đỏ như lửa, môi run lên từng cơn:

– Tao sẽ giết tụi mày… nếu em tao chết…

Một gã đàn em cười nhạt:

– Đợi mày đủ sức, chắc bọn tao chết vì cười trước.

Tối hôm đó, Quang lại bị bắt quỳ, lại giang tay. Đầu gối rách thêm lần nữa. Nhưng cậu giữ tay thẳng suốt hai tiếng đồng hồ. Không vì mình – mà vì ánh mắt Nhân đã thôi thút thít, mà chỉ lặng lẽ nhìn anh, như muốn nói:

“Em không sao… Miễn có anh, em gắng được…”


Gần một tháng trôi qua từ ngày Quang và Nhân bị bắt về lại trạm dừng chân vùng biên giới. Từng trận đòn như roi gió dập dồn trên da thịt đã không còn mới lạ với hai anh em, nhưng cái đau – dù cũ – vẫn sâu và thấm tận xương.

Thế nhưng, thời gian cũng rèn giũa.

Hai anh em đã quen việc: thức từ 5 giờ sáng, lau bếp, rửa xe, dọn vệ sinh, tiếp khách, ghi bill, rửa chén, lau sàn… Một chuỗi không nghỉ, không sai.

Quang – cao to, vai rộng, da rám nắng, gương mặt đẹp đẽ nhưng chai lì đi trong vẻ lạnh lùng, kiên nhẫn. Mông và đùi cậu giờ là những vết lằn cũ đã mờ, thay vào đó là cơ bắp săn chắc, gánh việc nặng như không hề thấy mỏi. Cậu là lao động “đắt giá” nhất khu, chủ yếu nhờ vóc dáng và khả năng chịu đựng dai dẳng.

Nhân – dù mới lớn và đã từng bị khờ sau cú sốc, nhưng giờ đây cũng nhanh nhẹn, lễ phép, làm được nhiều việc. Em không còn luống cuống khi bê khay, cũng không còn rơi chén. Mông em đã lành, da thịt hồng hào trở lại. Gương mặt sáng, có nét rất dễ mến – đôi mắt lúc nào cũng trong veo, ngoan ngoãn.

Cuộc sống tưởng chừng tạm ổn. Cho đến chiều hôm đó.

Trạm đón một đoàn khách Trung Quốc đi du lịch đường bộ, ghé vào ăn uống, nghỉ chân. Nhân được giao nhiệm vụ giữ sổ bill tiền nước và thức ăn.

Cuối ngày kiểm đếm, bà Hường quát lớn:

– Thiếu 165.000!

Tụi đàn em bu lại, kiểm lại, soi từng dòng sổ. Quang nghe tin chạy tới:

– Để tôi xem… có thể do khách đưa thiếu, hay bị sót bill…

– Tao không cần biết! – bà Hường hét – Lỗi là lỗi! Mất tiền là tụi bay phải đền bằng roi!

Ông Thép bước tới, quăng cây roi mây lên bàn:

– Thằng Nhân chịu. Nó viết sổ, nó làm rớt tiền, nó chịu!

Nhân cúi đầu:

– Dạ… em… chắc em rớt… em xin lỗi…

Trận đòn thứ nhất: 50 roi vì "làm mất tiền"

Giữa sân chiều – gió khô, bụi mịn bám khắp mặt. Nhân bị bắt cởi quần, nằm úp trên phản tre, hai tay bị giữ, mông lộ ra trắng hồng – không còn vết sẹo nào từ đòn cũ.

Quang đứng bên cạnh, nắm tay siết chặt, mắt rực lửa, nhưng không được phép chen vào.

Bốp! – Roi đầu tiên giáng xuống, để lại một vệt đỏ rực.

– Một! – tụi đàn em hô.

Bốp! Bốp! Bốp! – Những roi tiếp theo quất đều hai bên mông. Tiếng rên bắt đầu cất lên từ cổ họng Nhân, nhưng em vẫn không van xin.

– Giỏi đó. Không còn khóc nữa. Nhưng phải đau mới nhớ lâu! – bà Hường mím môi, hạ roi tiếp.

Đến roi thứ 30, mông Nhân bắt đầu rướm máu. Mỗi lần roi quất vào chỗ cũ, máu bắn lên áo của kẻ đánh.

Quang không chịu nổi, bước tới một bước, nhưng hai gã đàn em chặn lại.

– Mày mà bước tới, tụi tao đánh cả hai!

Roi thứ 50 kết thúc bằng một tiếng rít dài và trầm. Mông Nhân đỏ tím, da rạn, vài chỗ rách nhỏ. Em nằm bất động, thở dốc, mồ hôi thấm ướt hết lưng áo.

– Chưa hết! – bà Hường quát lớn – Đòn này là phần phạt kỷ luật ý chí.

– Cho nó đứng giang tay, mỗi bên kê hai cục gạch. Hễ rớt tay là anh nó bị đánh – 10 roi/lần.

Quang sững người.
– Gì… gì cơ?

– Nghe chưa rõ hả? – ông Thép cười – Thằng anh mà đẹp trai quá không đánh hoài được, thì xài cách khác. Để thằng em quyết định anh nó đau bao nhiêu.

Nhân được dựng đứng, mỗi tay giơ ngang, giữ 2 viên gạch nặng chừng 4-5kg. Mắt em vẫn còn ươn ướt nước mắt, tay run rẩy. Mông vẫn chưa kịp mặc lại quần, da thịt lằn lộn vết máu đỏ bầm.

Quang bị lột quần, bắt nằm úp trên ghế đá.

– Cứ mỗi lần tay nó hạ, là 10 roi vào mông trần thằng Quang. Tao thích vậy!

Phút thứ 3Gạch bắt đầu trượt.

– Rớt tay!

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!... 10 cái.

Quang siết răng, không rên một tiếng. Nhưng máu bắt đầu rịn ra từng vệt nơi mông.

Phút thứ 6 – tay trái Nhân sụp xuống lần nữa.

– Lại rớt! Đánh tiếp!

Bốp! Bốp!... Lần này Quang rên khẽ, cả người rướn lên theo từng cú quất.

– Đau chưa? – bà Hường nghiêng đầu – Hay tao cho luôn 2 roi mỗi lần tay rớt?

Nhân nức nở:

– Em xin… xin… em không cố ý… em mỏi quá…

– Không xin! – ông Thép gằn giọng – Mày mà hạ tiếp, lát nữa tao trói ngược tay treo lên.

Tổng cộng: 4 lần rớt tay – Quang ăn 40 roi vào mông trần.

Cả hai ngã gục khi đồng hồ điểm 7 giờ 30.

Quang không còn sức bò dậy. Nhân gục xuống đống gạch, mặt dính bụi và nước mắt.

Gió thổi lạnh buốt qua sân xi măng.

Bà Hường cười nhẹ:

– Tối mai làm tiếp. Tụi bay dạy nhau chưa đủ kỹ. Phải phạt tới khi thuần như chó mới thôi.

Đêm hôm đó, sau khi hai anh em bị xử phạt mệt lả, ông Thép bỗng tuyên bố:
– Tối nay… nhậu một bữa cho đã! Dạy dỗ như vậy là có kết quả rồi!

Bà Hường hí hửng xếp lại cuốn sổ kỷ luật, mở tủ lấy ra hai chai rượu nếp nặng mùi cay xộc.
– Nhìn hai thằng đó bị đánh mà tao thấy... dễ chịu gì đâu! Ăn mới ngon miệng!

Tụi đàn em nghe có kèo nhậu thì kéo tới ngay: toàn những gã đàn ông sặc mùi thuốc lá, nắng gió và tâm tính hoang dại. Trong khi ngoài sân, gió đêm hun hút thổi, bên trong phòng ăn sáng lóa ánh đèn, mùi mồi nướng, mùi rượu và tiếng cười khề khà vang lên át cả tiếng côn trùng.

Bàn nhậu bắt đầu nhưng vẫn không quên “giáo dục lao động”, một tên đàn em vừa rót rượu vừa nói lớn:

– Hôm nay đánh vậy là còn nhẹ á! Tội mất tiền mà chỉ có 50 roi! Nếu ở tay tao là đánh tới khi rách mông mới nghỉ!

Gã bên cạnh vỗ đùi, góp lời:

– Mà cái kiểu thằng anh cứ đứng ra chịu thay hoài là không được! Phải trị cái tội “anh mà không biết dạy em”! Dạy không được thì để tụi tao dạy… cả hai!

Ông Thép cười khùng khục:

– Tụi bây nói đúng. Tụi nó tưởng có tình cảm thì luật không áp được à? Từ giờ, tội thằng em phạm, thằng anh chịu gấp đôi!

Bà Hường gật gù:

– Mà cũng tới lúc chơi thằng Quang tiếp. Lâu quá rồi, mông nó lành đẹp lại hết rồi đó!

Ngay trong đêm – Quang bị lôi ra “chịu tội thay”Bên ngoài trời nổi gió, hai anh em đang nằm thiếp trong góc kho thì cửa bật mở. Đèn pin rọi thẳng vào mặt.

– Dậy! Tụi bây dậy hết!

Quang bị lôi ra giữa sân, tay còn đang run sau trận đòn hồi chiều. Nhân cũng bị kéo theo, ép đứng úp mặt vô tường, mông vẫn đỏ bầm. Một tên lấy dây quấn vào hai cổ tay em, treo hờ lên để không được ngồi, không được quay đầu.

– Đứng yên! Quay lại nhìn là cộng roi cho thằng anh!

Quang bị bắt cởi hết áo, nằm sấp trên một tấm gỗ vuông kê giữa sân. Quần bị tụt xuống tận đầu gối, lộ nguyên phần mông trắng, rắn chắc vì lao động nhưng cũng vì chịu đòn nhiều mà da đã chai.

Ông Thép tuyên bố:

– Hôm nay mày chịu 5 hình phạt liên tiếp. Vì:

  1. Không dạy được em.
  2. Em làm mất tiền.
  3. Dám rớt tay bắt tụi tao đánh em.
  4. Dám để em bị thương nặng.
  5. Dám đẹp trai hơn chủ!

Tiếng cười ồ lên, mấy tên đàn em cạn ly như reo hò.

Bốp! Bốp! Bốp!
Roi giáng xuống đều tay. Dù mông Quang từng chai, nhưng đánh đúng kỹ thuật thì vẫn thấm thía. Từng lằn đỏ hằn rõ, kéo dài đến cả đùi sau.

– Một… hai… ba… – mấy tên đàn em đếm số, vừa uống rượu vừa vỗ tay.

Quang nghiến răng, không kêu tiếng nào. Nhưng mỗi roi như khắc sâu nỗi nhục – bị xử giữa đám đông, không quần, không tự vệ, chỉ biết nằm im chịu trận.

Hai tên cầm chổi tre nhúng nước, quất chéo tay vào hai bên mông Quang:

Chát! Chát! Chát!
Chổi mềm nhưng quất nhanh thì rát rợn người. Từng vùng da bắt đầu phồng lên, tím bầm.

Máu bắt đầu rịn ra ở chỗ những roi mây cũ. Quang vẫn không kêu. Chỉ thở gấp, tay bấu vào đất.

Một tên bước lên với cây baton cao su dài, gõ gõ vào tay rồi đổi mục tiêu xuống phần đùi non, gần chỗ hiểm.

– Đánh đâu mà khó thấy, khỏi để khách thắc mắc. – gã nhếch mép.

Bụp! Bụp! Bụp!
Quang bật nảy người lên, mắt trợn ngược. Lần này không chịu được, cậu rít khẽ:

– A… đừng…!

– Rồi, bắt đầu biết xin rồi kìa! – bà Hường reo.

Đứng co chân gánh gạch – mông trần. Quang bị bắt đứng chụm chân lên hai viên gạch, giơ hai tay ngang, giữ một xô nước mỗi bên.

– Hễ chân rớt, tụi tao cho thằng em mày 5 roi vào chỗ cũ!

Quang run bần bật, máu ở mông vẫn đang nhỏ xuống chân. Nhưng cậu gồng lên giữ thăng bằng.

Hình phạt cuối: 10 roi vào đúng phần giữa – “cho đẹp trai biết đau là gì”ông Thép trực tiếp cầm roi mây, kê cây gỗ mỏng dưới bụng Quang để nâng đùm cu dái lên cao.

– Giờ đánh vô cặc dái mày, cho chừa cái tật “quá đẹp làm tao bực mình”! – ông ta nói, tay giơ roi lên cao.

Vút! Bốp!
Roi cắm thẳng vào rãnh giữa, chạm sát gốc.

Quang co giật dữ dội, cắn mạnh môi, trợn ngược mắt.

Bốp! Bốp! Bốp!

Tiếng roi chan chát, mông rướn lên phản xạ, bắp chân căng cứng, mồ hôi túa ra.

Mấy tên đàn em gào lên khoái chí.

Kết thúc: Quang quỵ xuống, Nhân vẫn đứng run rẩy úp mặt vào tườngTrăng lên cao, gió đêm lạnh buốt. Sân ẩm mùi máu, rượu và tàn thuốc.

Quang không đứng dậy nổi. Nhân vẫn đứng đó, môi mím lại, nước mắt tràn không ngừng.

Bà Hường cười khẩy:

– Tụi bây càng chịu đòn, tao càng thấy dễ ngủ.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Địa ngục tân binh * - P2 (Tập đặc biệt)

 TRẬN TẮM MÁU Trại cải   huấn : Địa ngục hợp pháp  -   Không ai trong số tân binh được chọn đến đây bằng nguyện vọng. Tất cả đều là người bị...