Trận mưa roi
[Kí ức những năm tháng thiếu niên]
Sơ lược các nhân vật:
Minh (Năm nay vừa lên lớp 11): Một thiếu niên 17 tuổi hiền ngoan, thông minh, ít nói và sống khép kín. Với chiều cao 1m73, Cậu sở hữu gương mặt sáng ưa nhìn với đôi mắt tinh anh nhưng đượm nét buồn, bên trong đầy tổn thương.
Hùng (ba dượng, 43 tuổi): Em bà con chú bác với lão Hải - một tên trùm cho vay nặng lãi. Công việc chính của tên Hùng hằng ngày là đi góp tiền lãi và dắt theo đám đàn em đi đòi nợ thuê. Hùng có máu liều, dáng vóc to con, bậm trợn, thân hình xăm trổ khắp người, hắn cực kì gia trưởng, thô lỗ cộc cằn. Tên Hùng không ưa Minh, cực kì căm ghét cậu. Hắn luôn cho rằng Minh là “gánh nặng” và luôn tìm cách gây khó dễ đứa con riêng này.
Lan (mẹ Minh, 41 tuổi): Người phụ nữ yếu đuối, quá hiền từ và mê muội trong chuyện tình cảm, cố giữ gìn hạnh phúc gia đình mong manh.
* Sơ lược hoàn cảnh gia đình: Cuộc sống trước đây, do phải vay mượn chạy chửa thuốc men lo cho chồng, sau khi ba ruột Minh qua đời, bà phải một mình bươn chải, vừa nuôi Minh ăn học, vừa trả số nợ ba ruột Minh để lại. Mà chủ nợ chẳng ai khác là lão Hải, anh họ chú bác ruột của ông Hùng, một ông trùm cho vay nặng lãi. Hằng ngày, mẹ Minh phải đi làm từ 5 giờ sáng đến tối muộn mới về. Chính vì lao lực như thế, bà đã từ lâu mang trong mình căn bệnh hở van tim 2 lá và suy thận!
Trận Mưa roi.
Trời chiều nay chuyển đầy mây đen kéo theo giông lốc trút cơn mưa to ngay khi Minh và đám bạn nằm trong đội tuyển của trường vừa kết thúc trận đá bóng ở sân vận động. Cuối buổi huấn luyện, thầy giáo mời cả đội ăn một buổi liên hoan nhẹ nhân tiện yêu cầu các thành viên ngồi lại để rút kinh nghiệm, dặn dò cho trận thi đấu chính thức sắp tới. Lúc mọi người chuẩn bị ra về, Minh nhìn đồng hồ, kim giờ đã chỉ lệch qua số 5, cậu hớt hải lấy xe đạp vội chạy về nhà, cả người ướt sũng, chân còn lấm bùn. Thắng xe dừng trước nhà, Minh lo lắng nhìn một lần nữa vào mặt đồng hồ đã chỉ đúng 18 giờ tối – muộn hơn cả tiếng so với giờ cậu phải có mặt ở nhà. Minh biết thế nào bản thân cũng sẽ bị một trận đòn đau đớn, nhưng chẳng ngờ được cơn giận dữ đã chờ mình từ lâu trong gian phòng khách.
Ông Hùng đang ngồi trầm ngâm trước gian nhà, tay lâm lâm điếu thuốc hút còn dang dở, ánh mắt sắt lạnh nặng nề như đám mây xám trên đầu.
– “Mày đi đâu giờ này mới về?” – giọng ông rít lên, gằn từng chữ như đay nghiến.
– “Dạ… con, …con đi đá banh. Do sau buổi tập thầy có yêu cầu họp đội nên… nên con… về trễ…” – Minh lí nhí ngập ngừng, mắt không dám nhìn thẳng.
Không để Minh nói thêm lời nào, lão Hùng bước tới, giật lấy đôi giày thể thao Minh vừa cởi ra cầm trên tay ném xuống nền nhà.
– “Tao đã nói bao nhiêu lần rồi? 17:00 là mày phải có mặt ở nhà. Con trai mà không biết giữ lời, không biết tuân thủ kỉ luật! Mày muốn chống lại lời tao đúng không? - Vừa quát, lão Hùng vừa sấn từng bước tiến về phía Minh, cậu đứng im như tượng cúi đầu chờ đợi cơn thịnh nộ giáng xuống.
- “Để tao cho mày một vé đi tàu bay.” - Vừa nói, lão vừa dùng sức xách hai lổ tai Minh kéo lên cao khiến cậu quíu người nhón cả gót rồi bị hấc bổng cả người lên. Tay lão vừa xách, vừa nghiến lại xoắn tít tai Minh rồi quấu mạnh móng tay của hắn vào vành tai khiến Minh đau điếng, hai bên tai đỏ bầm lên, tím lại một vệt.
Hai bàn tay Minh siết lại, gồng người đau đớn. Cậu không dám cãi, vì cậu biết dù có nói gì thì ông Hùng cũng không chịu nghe. Mẹ thì đang ở ca tối trong bệnh viện, không có ai làm dịu cơn giận của lão lúc này. Nhưng Minh thà mẹ không có ở đây, để khỏi chứng kiến cảnh tượng đau lòng này.
– “Phạt mày! Không được ăn cơm tối. Bây giờ lập tức đi dọn sạch cái sân sau, xong việc thì vào phòng quỳ gối một tiếng cho tao. Rồi tao sẽ xử trí mày sau!” – ông Hùng nói xong liền giáng một cú đá thật mạnh vào đùi non của Minh rồi bỏ vào trong, để lại Minh ngả quỵ sõng xoài giữa sân dưới cơn mưa như trút nước.
Minh cắn môi kìm lại cơn đau, bước ra phía sau. Nước mưa lạnh buốt chảy theo gáy xuống sống lưng. Cậu bắt đầu lượm từng cành cây rụng, dọn từng chiếc lá bám đầy bùn, lúi cúi vác hết mớ củi chất thành một chồng phơi khô bị nước mưa làm ướt hết vào mái hiên. Tay cậu run lên vì lạnh, trên vai hằn lên mấy lằn đỏ vì bị củi cào xước, mặc cho nước mưa thấm đọng vào lớp đồ đá banh mỏng tan.
Giữa bóng tối nhập nhoạng, trong tiếng ểnh ươn, xập xành kêu inh ỏi, Minh ngước nhìn bầu trời, đôi mắt đỏ hoe nhưng không dám rơi nước mắt. Trong lòng cậu, một điều gì đó bắt đầu lớn lên. Không phải là sự hận thù, mà là khát khao: một ngày nào đó, Minh sẽ rời khỏi căn nhà này, thoát khỏi thực tại nghiệt ngã đang vây lấy cậu và sống một cuộc đời mà cậu được quyền lựa chọn.
Trời đã ngớt mưa, nhưng gió lạnh vẫn luồn qua khe cửa. Minh vào phòng lặng lẽ cởi bộ đồ đá banh đã ướt nhèm ra, cậu lau khô người rồi để mình trần, mặc vào duy nhất chiếc quần đùi mỏng, cậu không được phép mặc đầy đủ áo quần và quần lót. Minh bước qua bàn học, kéo chiếc ghế đẩu ra rồi quỳ thẳng lên ghế, hai tay dang ngang sang hai bên. Đó là quy định chịu phạt mà lão Hùng áp đặt từ lâu. Tay Minh vẫn còn lạnh cóng do dầm cả trận mưa chiều tầm tã nhưng cậu quen rồi – đây không phải lần đầu tiên cậu bị cấm ăn cơm, phạt quỳ chỉ vì một lỗi nhỏ.
Đèn phòng vàng vọt soi bóng người cha dượng đang ngồi đối diện. Lão chầm chậm quan sát theo dõi từng cử chỉ hành động của Minh. Mắt dò xét và miệng không ngừng lẩm bẩm chửi bới cậu. Lão Hùng nhịp nhịp cây roi xuống mặt sàn, từng tiếng gõ cạch cạch khiến Minh lạnh gáy nổi cả gai ốc, cậu cố gắng gồng người dang hai tay thẳng nhất có thể. Dù cho thời gian chịu phạt quỳ 1 tiếng đang ngày một đè nặng lên hai cánh tay và đầu gối chàng thiếu niên. Thời gian trôi qua trong sự im lặng đến đáng sợ, từng tiếng đồng hồ tích tắc khiến con người ta dường như trải qua một phút như một năm.
- Mày trả lời cho tao biết, tội về trễ phạt thế nào?
Minh chợt giật mình vì câu hỏi của lão Hùng, cậu lo lắng mím chặt hai tay: - “Dạ, tội về trễ, muộn một phút đánh 1 roi, phạt quỳ gối dang tay cứ thế nhân lên.”
- Vậy hôm nay mày đã về trễ bao lâu? – Lão dùng cặp mắt dò xét chất vấn Minh rồi đưa hướng nhìn về phía cặp mông tròn săn chắc đang cộm lên phía sau chiếc quần đùi xám mỏng. Minh run bần bật nhẩm đếm số roi chuẩn bị chịu phạt: - “Dạ thưa dượng, con về muộn gần một tiếng đồng hồ. Con,… con…”
- 60 roi! Tao không cần biết gần một tiếng hay như thế nào, đã về trễ thì chấp nhận ăn đòn. Đó là quy định. Đã vi phạm kỉ luật thì nhất định chịu phạt.
Minh cúi đầu, nhắm chặt mắt, tim cậu như nhói lên khi nghe số roi mình sắp phải chịu.
- Mày còn chờ gì nữa, còn không mau cởi quần ra!
Minh hạ hai cánh tay đã mỏi nhừ tê buốt như sắp rụng khỏi vai xuống rồi chầm chậm đưa tay lên cạp quần, thở dài một tiếng rồi nuốt nước bọt tuột hẳn qua khỏi mông, để lộ cả thân thể trần truồng trước mặt lão Hùng rồi tiếp tục giơ hai tay lên đan sau đầu.
Đằng này lão cha dượng đang chăm chăm nhìn vào thân thể một đứa con trai mới lớn của Minh. Cậu quả thật sở hữu nét đẹp trai kiểu cổ điển giống bố. Minh có một cơ thể săn chắc đẹp mắt khiến cả lão Hùng dù là trai thẳng cũng phải thừa nhận nét nam tính và thân hình đầy sức sống của cậu. Dưới ánh đèn vàng dịu, cơ thể Minh hiện lên rõ nét như một vận động viên. Điều đó cũng chẳng gì lạ khi ngày thường Minh là một người rất thích chơi thể thao, cậu còn là tiền đạo giỏi nằm trong đội tuyển của trường ngay từ khi đặt chân vào lớp 10. Lão cha dượng cũng đâu ngờ rằng ở trường Minh là một soái ca học đường, cậu còn là thần tượng, là mối tình đơn phương của biết bao đứa con gái mới lớn.
Lão Hùng tiếp tục đưa mắt nhìn kĩ vào phần nhục thân phía trên lớp quần vừa cởi xuống của Minh, cậu quả thật đã dậy thì đầy đủ, mọi nét một người đàn ông trưởng thành nên có đều tập trung hết ở đây. Hạ thân Minh khá nổi trội, bên dưới chùm lông đen xoắn rậm rạp hiện rõ đầu khấc hồng hào đang chút xuống kê đầu lên đùm dái căng tròn đều đặn. Nếu so với lão Hùng, dù chưa thể sánh ngang với một người đàn ông trung niên đô con như gã nhưng cũng có thể nói là một chín một mười. Lão rê cây roi dọc theo hai cánh mông của Minh, vuốt nhẹ từ lưng xuống hai bắp đùi, quật nhẹ nhẹ vài cái thị uy rồi bất ngờ đánh một roi thật mạnh xé toạt cả không khí.
“Vút…. Chát…” …AHHHHH!!!HHH!!!! – Minh chưa kịp phản ứng liền hét lên một tiếng rên chua chát đau đớn. Người cậu chúi về phía trước, hai tay lập tức chống xuống bàn đỡ lấy cơ thể chao đảo suýt ngả.
- Thẳng người lên! Thằng ranh, ai cho mày lệch tư thế hả? Roi vừa rồi không tính, thẳng người lên đếm rõ từng roi sao tao. Trật nhịp nào tao đánh lại từ đầu.
Ngọn roi vun mạnh vừa rồi liền lập tức hằn lên cánh mông của Minh một lằn đỏ dài, kéo dài từ cánh mông trái hằn qua khe mông lan sang phía mông phải một đường dài 5cm. Hắn ra đòn ngay đỉnh mông, nơi phần thịt săn chắc nhô ra cao nhất hứng đòn. Minh nhăn mặt đầy đau đớn, cậu không thể nén được cơn đau liền khẽ rên một tiếng, cái đau từ ngọn roi thẳng tay trút xuống cơ thể vừa rồi vẫn còn cào xé da thịt Minh.
“ Vút… chát…! - Dạ 1”, …
“ Vút… chát…! - Dạ 2”, …
“ Vút… chát…! - Dạ 3”, …
“ Vút… chát…! - Dạ 4”, … “ Vút… chát…! - Dạ 5”, …….
Cả gian phòng bây giờ ngập tràn tiếng roi quất xé toạt cả da thịt. Phía góc tường sơn loang lổ thấp thoáng hình ảnh một dáng người cao to đang một tay phì phèo điếu thuốc rít từng hơi sảng khoái, một tay ra sức không ngừng trút từng roi, từng roi xuống cơ thể một thiếu niên đang quỳ thẳng trên chiếc ghế đẩu, hai tay đan chặt ôm sau đầu gồng cứng xiết mông chịu đòn.
…
“ Vút… chát…! - Dạ 16”, …
“ Vút… chát…! - Dạ 17”, …
“ Vút… chát…! - Dạ 18”, … “ Vút… chát…! - Dạ 19”, …
“ Vút… chát…! - Dạ 20”, …
Chưa đầy ba chục roi, trên khắp hai cánh mông Minh hằn lên một loạt lằn roi xanh tím rợn người. Có vết nằm hẳn một bên mông, đỏ rói, có lằn dài hơn quật thẳng đều lên hai cánh mông một vệt dài đỏ tươi, có vết nơi lằn roi vụt mạnh xuống chồng lên nhau 2 – 3 lần đã rươm rướm đỏ. Tiếng roi vẫn vun chan chát trực tiếp quất lên da thịt xen lẫn tiếng đếm cay đắng của Minh đang cắn chặt răng, giọng khàn dần, cậu cố gắng kìm nén nỗi đau mà nén hơi hạ thấp thanh quản, giọng đặc lại để không phát ra tiếng hét chói tai.
“ Vút… chát…! - Dạ 34”, …a!!! Đau…uuu!!!
“ Vút… chát…! - Dạ 35”, …A…aaa…
“ Vút… chát…! - Dạ 36”, … “ Vút… chát…! - Dạ 37”, …ummmmUMMmmm…
…
“ Vút… chát…! - Dạ 40”, … AHHHHH……hhhhhh!!!
Mông Minh hiện giờ phủ đầy các vết roi ngang dọc xanh tím, nhiều roi đan chéo xỏ xiên nổi lằn cộm lên dọc khắp hai cánh mông. Toàn bộ mảng da thịt trên mông sưng tấy lên hẳn một màu đỏ như quả mận roi chín mọng.
Lão Hùng dừng lại mấy nhịp, đưa tay hít một hơi thuốc dài rồi trầm ngâm phả toàn bộ số khói thuốc vào da thịt Minh. Hắn nheo mắt, nhìn xoáy sâu vào từng lằn roi ẩn hiện trên cặp mông Minh rồi bắt đầu đưa ngọn roi dọc sang má đùi phải, tiến về phía trước cẩn thận dò xét chỉa đầu roi vào dương vật của Minh. Hắn đưa ngọn roi chạm vào đầu khấc nâng cu Minh lên, rồi buông ngọn roi ra cho đầu chút xuống về vị trí hướng 6 giờ, lặp đi lặp lại. Thỉnh thoảng gõ một hai cái lên gốc cặc của Minh rồi tuốt ngược bao quy đầu ra, hiện rõ cả phần đầu khấc đầy đặn. Hắn tuốt mạnh, chằn lên cả mạch máu, Minh đau đớn như đang chịu hàng trăm con kiến lửa bâu cắn vào khúc thịt của mình. Lão dành mấy phút vò vọc hạ thể của Minh để khiến cậu vừa đau đớn thể xác lại vừa tổn thương tinh thần như bị làm nhục. Lão rít một hơi thật dài cuối cùng rồi đưa tay búng cái tàn thuốc xuống đất, túm lấy toàn bộ tinh hoàn của Minh xoắn đùm lại hai vòng, kéo ngược ra phía trước khiến Minh đau đớn chao đảo nghiêng người chòm ra trước suýt ngả. Minh đau đớn đến nín thở, hai mắt tối sầm lại không còn nhìn thấy gì. Cậu thở dốc, chúi người khuỵ một chân khép lại vào kẽ háng vì quá đau nhưng cậu lập tức gồng người thẳng về vị trí cũ, cậu rất sợ vì quá đau mà xê dịch tư thế chịu phạt sẽ bị đòn lại từ đầu. Hiện giờ cậu đã chịu được 40 roi, chỉ cần cố gắng thêm 20 roi nữa thôi. – Minh tự động viên bản thân. Tiếng rên ư ử, đau xót quặng người vẫn cứ tiếp diễn, Minh gồng người hứng chịu đòn tra tấn hiểm ác của lão cha dượng nhầm vào bộ phận riêng tư nhất của một đứa con trai. Lão Hùng càng vọc càng hăng, ra sức bóp nắn rồi búng liên tục mấy cái vào đầu khấc của Minh khiến cậu không kìm được cơn đau mà hét lớn.
“ AHHHHH!!! Đau quá dượng ơi!”
“Làm ơn, đừng! Ưmmmmmm AHHHHH đau quá,…”
“Đau, Đau quá! Tha cho con dượng ơi!”
…
Càng thấy Minh chịu nhục đau đớn, hắn nheo cặp mắt cười nhếch mép thoả chí rồi vổ chan chán lên thân cu của Minh.
Hành hạ, vọc cu dái Minh chán, hắn cầm lấy roi yêu cầu Minh tuột xuống ghế, chống hai tay gập người xuống bàn, dang rộng hai chân giữ thẳng. Lão Hùng chậm rãi rê bật lửa châm ngòi thuốc hút thêm một điếu nữa rồi đưa mắt nhìn chầm chầm vào tư thế chịu đòn này của Minh. Đôi chân thon săn chắc gập người dang rộng phơi bày toàn bộ nơi nhạy cảm của Minh. Hắn cầm lấy ngọn roi, quật vun vút vào không trung lấy lực rồi bắt đầu ra sức quật vào phần đùi non nơi giao nhau giữa đùi và mông. Minh nhón người quặn lên vì đau tiếp tục gào lên đếm số:
“Vút…..chát!!! - Dạ 41”, …
“Vút…..chát!!! - Dạ 42”, …
“Vút…..chát!!! - Dạ 43”, …, … “Vút…..chát!!! - Dạ 49”, … “Vút…..chát!!! - Dạ 50,…
…
…
Những roi về sau, tên Hùng liên tục thay đổi vị trí ra đòn. Từ hai đùi, bắp chân, đến phần da thịt mỏng phía trong mép đùi đều không thoát được ngọn roi quật thẳng tay như tra khảo tù nhân của gã. Lão Hùng khoái chí hành hạ đứa con riêng mà hắn căm ghét bao lâu nay, ra sức dùng roi quật mạnh xuống da thịt thằng bé. – “Nếu thằng cha mày làm thì hãy để thằng con như mày chịu đựng. Nó đâu ngờ có ngày con nó rơi vào tay tao như ngày hôm nay, mặc cho tao đánh đập, hành hạ!” – lão bố dượng nghĩ đến người cha quá cố của Minh, nhớ đến cảnh tượng hai người mặn nồng với nhau sinh ra thằng ranh này mà càng thêm phần thù hận. Gã ra sức quật roi như trả thù mối tình đơn phương bị từ chối năm xưa.
Mặt Minh đỏ kè như người say rượu vì cố nén chịu nổi đau da thịt, hai bên thái dương nổi cộm cả mạch máu phập phồng chạy dọc theo cơ hàm. Minh cắn răng chịu hành hạ, mồ hôi cậu tuôn nhể nhại ướt cả phần đầu chảy dài xuống mặt khiến mắt Minh cay xè. Tấm lưng trần ướt đẫm mồ hôi lạnh gồng cứng người giữ vững cơ thể của chàng thiếu niên đang hứng chịu đòn. Phần mông cùng toàn bộ da thịt bên dưới đùi và bắp chân của cậu hiện giờ chi chít vết roi sưng đỏ. Một mảng màu đối xứng kinh người giữa lớp da thịt trắng hồng trên lưng với phần mông đùi đang sưng phồng lên đỏ độc.
Tiếng vụt roi “vun vút”, tiếng rên la đau đớn, tiếng chửi bới kèm theo tiếng đếm roi vang vọng khắp gian phòng, kéo dài suốt 2 tiếng đồng hồ rồi chậm dần, đến một lúc thì chẳng còn nghe thấy gì nữa. Trận đòn cuối cùng cũng dừng lại, Minh gục hẳn người lên bàn vì đau và kiệt sức, đôi chân cậu vẫn cố trụ vững dang rộng thẳng tấp không dám chùng lại dù chỉ một nhịp. Gã Hùng đang cố đánh thêm một vài roi vào hai ống chân của cậu cho thoả chí thì đột nhiên tiếng điện thoại trên bàn reo lên, vừa lúc tên đàn em gọi y ra nhậu.
– “May cho mày đón thằng ăn hại! Mày nên thầm cảm ơn thằng đệ của tao đã giải cứu mày tối nay. Giờ mày tự lấy chai dầu bôi vào các vết thương rồi đi học bài cho tao. Bữa nay để yên cái bụng đói đó mà đi ngủ, tao phạt mày nhịn đói một hôm cho biết”. Nói rồi gã quăng ngọn roi xuống sàn nhà rồi đóng cửa một cái “rầm”, liền xách cái xe chạy vụt đi rồ ga rít lên từng hồi chói tai cả xóm. Hắn không quên mang theo chìa khoá chốt hẳn cửa chính lại, bỏ mặc Minh trong nhà với thân thể trần trụi đầy vết đòn roi.
...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét