Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2025

Địa ngục tân binh - K17. P1

 Chương Mở đầu – Vùng Biên Cảnh X-47

Ở phạm vi Đại Lãnh Dân Quốc, mọi hành vi đều bị giám sát gắt gao bởi quân đội, mọi lời nói có thể bị ghi lại, và chỉ một cái “báo cáo” sai lệch cũng có thể đẩy một gia đình vào hố sâu nghi ngờ — cuộc đời của Nam đã thay đổi chỉ sau một biến cố gia tộc.

Quách Hào Nam - 22 tuổi, một tân cử nhân Giáo dục thể dục thể thao, vừa tốt nghiệp loại xuất sắc từ Học viện Quốc gia Trung ương. Với thể hình lý tưởng 1m85, trí tuệ sáng sủa, gương mặt góc cạnh điển trai, cậu từng là hình mẫu “thanh niên ưu tú” trong hồ sơ tuyên truyền và đại diện quảng bá hình ảnh tuyển sinh cho Khoa Thể chất của Học viện.

Nhưng rồi…Biến cố ập đến.

“Gia đình cậu trên cuộc chiến chính trị đã bị đám nghị sĩ phe đối lập liên kết hãm hại vu khống có dấu hiệu bất ổn chống đối. Bố cậu – nguyên nghị sĩ phe dân chủ hiện đã bị đình chỉ công tác, tiếp nhận điều tra mật vụ vì nghi ngờ từng tiếp xúc và làm việc với một người có can tội mưu phản.”

Mọi chứng cứ không cần quá rõ ràng - Không cần xét xử - Không có án hình sự, càng không có luật sư. Chỉ một quyết định từ ủy ban điều tra nội bộ, phe nắm quyền, cả gia đình Nam bị tước bỏ toàn bộ quyền công dân, cá nhân Nam bị liệt vào diện “thanh niên cần giáo dục đặc biệt thông qua quân kỷ.”

Cậu sẽ được chuyển tới Trung tâm X-47, Khu huấn luyện biệt lập - Đây là nơi dành cho những đối tượng có tiềm năng nguy hiểm với trật tự xã hội, nhưng chưa đến mức truy tố. Thực chất, đó không phải đơn thuần là nơi huấn luyện quân sự. Mà là một kiểu trại cải huấn trá hình, nơi những con người như Nam bị mài mòn thể xác và tinh thần bởi những cấp trên mang danh “chiến sĩ gương mẫu” — phần lớn là con ông cháu cha, lính cũ được giữ lại theo chế độ đãi ngộ đặc biệt, chúng được đưa vào đây như “thử thách” cho lý lịch để tiến xa. 

Nam trở thành cái gai ngay từ ngày đầu — vì cậu rắn rỏi, đẹp trai, thân hình nổi bật tiêu chuẩn… lại còn là một “tân cử nhân loại xuất sắc” bị ép đi cải tạo. Tệ hơn nữa, trong tuần đầu tiên nhập ngũ, Nam từng bênh vực một đồng chí bị ép ăn đất giữa sân — chỉ vì không làm đúng bài tập thể lực. Hành động ấy làm bẽ mặt nhóm lính cũ trước mặt cấp dưới.

Từ đó, Nam rơi vào tầm ngắm.

Chap 1 – Nắng Sắt và Kỷ Luật Thép

Tiếng còi rú lên chát chúa ngay khi chiếc xe chở tân binh dừng lại ở cổng sắt. Cánh cổng nặng nề tự động mở ra, hai bên là hàng rào dây thép gai kéo dài đến tận cuối sườn dốc, không thấy điểm nối. Nam và gần bốn mươi tân binh khác bị lùa xuống, đứng thành ba hàng dưới sân bê tông trống trải — nơi nắng đang như rót lửa. Không ai được phép mở miệng, không giọt nước, đầu trần, chân đứng thẳng. Cậu chưa kịp lau mồ hôi thì tiếng giày bước đều vang lên — một tiểu đội mặc quân phục màu sẫm tiến tới. Dẫn đầu là một người đàn ông tóc húi cua, đeo kính đen, thân hình lực lưỡng, tay có hình xăm đầu sói, giọng rít từng chữ như thép mài vào đá:

“Chào mừng đến Trung tâm X-47 — khu huấn luyện dành cho đối tượng đặc biệt.

Từ giờ phút này, mọi thứ các anh từng biết về quyền con người, về công lý, về tự do… bỏ hết!”

Ông ta bước chậm, tay cầm gậy chỉ huy gõ từng nhịp xuống nền bê tông.

“Ở đây, không có lý lẽ. Chỉ có mệnh lệnh.

Không có ý kiến - Chỉ có tuyệt đối chấp hành.

Không có cá nhân - Chỉ có tập thể.

Không có tự trọng - Chỉ có trung thành.”

Cả sân im phăng phắc. Mồ hôi lăn dài trên cổ, mặt trời đứng bóng. Một tân binh yếu hơn trong hàng khụy xuống, nhưng bị lôi đứng dậy ngay, tát thẳng vào mặt không báo trước.

- “Đây là kỷ luật thép. Ai không chịu được thì đào thải. Không có thời gian để nuông chiều tâm lý yếu đuối.”

Nam siết bàn tay, không dám ngẩng đầu. Cậu biết từ giây phút này, mọi tiêu chuẩn đạo đức, lòng tự trọng hay bằng cấp cử nhân của mình đều vô nghĩa. Cái đang chờ đợi phía trước… chưa bao giờ có trong bất kỳ giáo trình đại học nào.

Sau gần 90 phút đứng nghiêm giữa sân nắng 42 độ, phổ biến nội quy mới bắt đầu. Một người đọc — không phải bằng loa — mà bằng giọng chậm, lạnh và rõ từng chữ. Từng dòng như đinh đóng vào sọ não:

“Bất tuân mệnh lệnh – xử lý kỷ luật đặc biệt.”

“Gây rối nội bộ – tập thể bị phạt, cá nhân bị điều tra.”

“Tự ý than thở, phản ánh, báo cáo sai tuyến – lập tức bị cách ly huấn luyện riêng.”

“Đối tượng tái giáo dục sẽ chịu mọi hình thức xử lý theo quy định nội bộ.”

Cả sân im lặng. Gió thổi qua hàng rào thép, phát ra âm thanh rít khô lạnh như kim loại rỉ. Nam nuốt khan. Chuyến tàu cuộc đời cậu đã rẽ vào vùng đất không có đường lùi. 

Sau buổi chào sân như đổ lửa, cả nhóm tân binh được phát quân phục, giày, và biển tên tạm thời. Nhưng không có tên. Chỉ là số hiệu. Nam được gắn mác Số hiệu K17.

“Từ hôm nay, mày là K17. Nhớ cho kỹ. Đừng có xưng tên hay gọi tên ai khác. Ai mở miệng sai — cả phòng ăn đất.” – Một người lính cũ nói, giọng nhát gừng nhưng đầy cảnh cáo.  Trong khi mọi người còn đang loay hoay mặc quân phục, Nam là người mặc xong sớm nhất. Cậu đứng thẳng lưng, gương mặt sáng, dáng người cao to nổi bật giữa đám đông vẫn đang lúng túng.

Một trong các lính cũ phụ trách huấn luyện tân binh — người ta gọi là Trung sĩ Quân, dáng người thấp đậm, mắt xếch như cáo, tiến đến. Hắn nhìn lướt một vòng, rồi dừng lại ở Nam.

“Mày tên gì?” – Giọng hắn lật tẩy dù đã ra quy định cấm gọi tên.

Nam hơi chần chừ, rồi nhớ lại quy định: - “Báo cáo, tôi là số hiệu 17.”

Quân nhìn Nam từ đầu đến chân, chậm rãi, dò xét thằng lính mới. Một thanh niên ưu tú, da trắng nổi bật, người cao 1m85, cơ bắp nổi, đôi chân săn chắc nhưng vẫn có nét thư sinh. Rồi hắn liếc sang gã đứng bên cạnh — một tên lính cũ cùng khóa, từng thi rớt tốt nghiệp phổ thông, giờ đang là tiểu đội phó huấn luyện tân binh. Họ trao nhau một ánh mắt:

-              “Số 17, đúng không…? Thằng cử nhân được gửi gắm chăm sóc đặc biệt đó hả?”

-              “Nghe nói mới tốt nghiệp loại xuất sắc, thể dục thể thao, cao ráo đẹp mã, tưởng ngon lắm…”

-              “Loại này… dễ vỡ nhưng được cái màu sắc.” - Bọn chúng cười khẩy. 

Nam vẫn đứng yên, lưng thẳng, mắt nhìn phía trước. Nhưng trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành. Quân bước sát đến, đột ngột lấy cây gậy chỉ huy, đập vào đùi Nam một cái “Bốp”. Không quá đau, nhưng đủ để Nam ra sức gồng không để khuỵ, tiếng vụt vừa đủ âm thanh vang bất ngờ khiến cả phòng nín thinh.

“- Đứng nghiêm mà cái cổ còn nhìn qua nhìn lại. Tư thế của mày là tư thế của một thằng chưa đủ tiêu chuẩn phục vụ đất nước. - Đêm nay… phòng 4 – hành lang C – có lớp phụ đạo cho những thằng như mày.”

Cả bọn lính cũ đứng sau cười khẩy. Đó là lần đầu tiên, Nam bị gọi tên không chính thức trong sổ đen. Một kiểu “chấm số” không ai dám lên tiếng — bởi lũ lính cũ được giữ lại nơi đây tuy không đeo hàm cao, nhưng là người của người không thể đụng đến. Đứa nào động vào là tự chuốc họa.

*******

CHIỀU ĐẦU TIÊN TRONG TRẠI

Nắng xế chiều quét qua thao trường đất khô, vàng gắt và hầm hập. Đám tân binh vừa mới nhận phòng chưa kịp định thần thì còi tập hợp rít lên từng hồi dài. Một trung sĩ gầy, mặt hằn những vết sẹo cũ, quát lớn:

– “Tổ 4! Cả đội 16 người – xuống sân! Nhanh!”

Nam siết chặt quai nón cối, ánh mắt lặng lẽ. Cậu bước ra giữa sân cùng hàng loạt tân binh khác, đa phần là thanh niên bị đưa vào đây qua những lệnh “cải tạo bắt buộc” không rõ ràng. Gương mặt ai cũng lộ rõ vẻ hoang mang, mệt mỏi, và có chút sợ hãi.

Giữa sân đã có 3 tên lính cũ đứng chờ sẵn, quân phục chỉnh tề, vai đeo huy hiệu đỏ thẫm, tay cầm gậy cao su như biểu tượng của quyền lực. Quản trại – một gã vạm vỡ đầu trọc, nước da sạm nắng – bước ra giữa sân, miệng ngậm điếu thuốc chưa châm lửa.

– “Chiều đầu tiên, thử gan thử ruột mấy đứa một chút… Ai muốn sống dai trong cái trại này thì nhớ: không có khái niệm nghỉ. Ở đây, từng hơi thở là đặc quyền phải trả giá bằng mồ hôi, máu, hoặc nước mắt.”

Ông ta dừng lại, liếc qua từng khuôn mặt. Đến lượt Nam, ánh mắt dừng lâu hơn.

– “Thằng cao to K17! Mày tên gì?”

– “Báo cáo… Quách Hào Nam - K17.”

– “Tốt. Tao thích đứa nào nhìn có vẻ bướng. Ra đầu hàng, làm mẫu.”

Nam bước ra, đứng nghiêm. Đôi mắt đen sáng lên nhưng không lộ chút phản kháng.

– “Tất cả ngồi kê gót chân! Hai tay duỗi thẳng ngang vai! Giữ im lặng! Ai ngồi lệch – đánh! Ai rơi tay – đánh! Ai nói chuyện – đánh!”

Tiếng còi cất lên.

Bài huấn luyện bắt đầu.

Chỉ trong 10 phút đầu, nhiều người bắt đầu run lẩy bẩy vì tư thế kê chân liên tục khiến cơ đùi căng cứng, gót chân tê dại. Mồ hôi túa ra đầy trán. Nắng như táp lửa, đất dưới sân phả hơi bỏng rát lên gan bàn chân.

Nam nghiến răng, giữ thẳng lưng, tay không rơi.

Một tân binh bên cạnh đổ người sang vì mất trụ. Bốp! – gậy cao su quất thẳng vào vai, tên lính cũ hét lên:

– “Ai cho mày ngồi kiểu đó? Muốn thử cảm giác trói tay treo gốc cột phơi nắng không?!”

Tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc vang lên khắp sân.

Một tên lính cũ khác cười khẩy, bước tới gần Nam, nói giọng châm chọc:

– “Khá đó. Nhưng thử đứng một chân coi có lâu bằng cái mặt lì của mày không.”

– “Dạ?” – Nam khẽ hỏi lại, chưa hiểu.

– “Mày là ‘ quân nhân gương mẫu, cử nhân xuất sắc giáo dục thể chất’ mà, đúng không? Một chân! Tay chống ngang! Lúc nào tao nói được hạ – mới được hạ.”

Nam cắn răng, chuyển sang tư thế đứng một chân.

Cơ đùi run lẩy bẩy sau chưa đầy 1 phút. Nhưng cậu vẫn cắn chặt môi. Đám lính cũ khoanh tay nhìn, cười khẩy:

– “Coi thằng này lâu không tụt. Tao cá 3 phút là xong.”

Một đứa khác xen vào:

– “Cho nó thêm bài hít đất nữa đi! Đứng vững được thì lát xuống sân trườn bò 50 mét.”

Tiếng còi chấm dứt sau đúng 45 phút. Không ai được nghỉ.

Quản trại vỗ tay lạnh lẽo:

– “Tốt. Đây là cách tụi bây học bài đầu tiên: ở đây không ai hỏi ‘có mệt không’. Chỉ có câu ‘có làm được không’. Và nếu không làm được, phải bị đánh cho đến khi làm được.”

Tiếng còi kết thúc bài kê chân vừa dứt, đám tân binh chưa kịp thở thì một tên lính cũ bước tới, tay gậy cao su gõ nhịp trên lòng bàn tay, chỉ mặt từng người:

– “Mày! Mày! Với mày nữa! Gót chân không đều, lưng không thẳng, mặt nhăn như khỉ! Coi thường huấn luyện à?”

– “Tụi bây làm dơ đội hình – phải xử cả đội để nhớ!”

Một tên khác chen vào, cười nửa miệng:

– “Ở đây chỉ cần một đứa sai – cả tổ phải chịu. Cứ vậy mà nhớ.”

Quản trại đưa tay lên ra hiệu. Gã trung sĩ hét lớn:

– “Tất cả! Cúi xuống!”

Ngay lập tức, toàn đội phải bước ra giữa sân, hạ thấp người về phía trước như tư thế chuẩn bị trườn, đầu chạm sát đất, hai tay chống sang hai bên, gồng lưng giữ nguyên.

Cát nóng bỏng rát dưới trán. Mồ hôi túa ra thành vệt dài, từng giọt nhỏ xuống đất như mưa rơi trong nắng.

Một tân binh phía bên phải run tay, rên rỉ nhỏ. Bốp! Gậy quật thẳng lên mông đang nhô cao. Tên lính gầm lên:

– “Ai cho mày phát ra âm thanh? Tao kêu giữ im! Im có hiểu không?!”

Nam ở hàng giữa. Cậu hít thở nhịp đều, lưng đã bắt đầu đau nhức nhưng không một tiếng than.

Một tên lính tiến tới, đứng ngay trên đầu Nam, khẽ cúi người nhìn xuống:

– “Cao ráo như mày… làm gương cho cả đám đi. Giữ 15 phút cho tao, rớt đầu khỏi đất – ăn gậy.”

Gió chiều không mát, chỉ toàn bụi và nóng. Áo lính của Nam đã ướt, nhưng ánh mắt cậu không rời khỏi mặt đất. Gương mặt thanh tú dưới ánh nắng hằn lên vẻ gan lì, một sự im lặng đầy kiêu hãnh.

Phút thứ 10. Một tân binh sau cùng ngã đổ, mặt úp xuống đất thở dốc.

Trung sĩ gầm lên:

– “Thêm 5 phút! Tất cả giữ nguyên! Tụi bây muốn nếm roi như bữa tối hả?!”

Cả đội không ai dám phản kháng. Sự bất công đầu tiên đã in dấu lên xương cốt.

Phút thứ 15. Gậy gõ xuống đất, còi vang lên. Nhưng không phải nghỉ.

– “Chống tay hít đất, 30 cái! Ai mệt, khỏi ăn tối!”

Đám tân binh rời tư thế cúi đầu, chuyển sang hít đất – mồ hôi bắn ra như tạt nước. Mỗi cái chống là một nhịp siết răng, mỗi cái nâng lên là cả cơ thể kêu gào.

Nam chống đủ. 30 cái đều đặn, không gãy nhịp.

Tên lính cũ liếc cậu, cười lạnh:

– “Cái mặt thư sinh mà lì dữ. Tao thích. Để coi mai mày còn ngẩng đầu nổi không.”

Trời bắt đầu sẫm. Những bước chân nặng nề lê về phía dãy phòng tân binh. Tấm lưng ai cũng ướt sẫm, bàn tay trầy xước, gối rát bỏng.

Nhưng chẳng ai dám mở miệng than. Ở trại này – than thở cũng là một cái tội.

Tối hôm đó, sau bữa ăn đầu tiên với khẩu phần lạnh ngắt, Nam được gọi riêng ra khu huấn luyện phụ đạo. Trước mặt cậu là ba người lính cũ, mỗi người cầm một gậy cao su.

Đằng sau họ là Trung sĩ Quân — tay chắp sau lưng, mặt lạnh như thép.

“Số 17, mày là người duy nhất hôm nay đứng sai tư thế nghiêm 2 lần, không đồng bộ với cả hàng.

Luật là luật. Phải uốn thẳng từ ngày đầu.”

Nam chưa kịp phản biện, thì mệnh lệnh vang lên:

“K17 - Lập tức Chống đẩy – 100 cái. Nếu không đủ – phạt bổ sung theo hình thức riêng.”

“Rõ!” - Nam chấp hành mệnh lệnh. Tay cậu vừa chạm xuống nền liền cảm nhận nền gạch xi măng lạnh toát. Gió lùa qua hành lang trống vắng mang theo mùi ẩm mốc. Từ khoảng tối phía sau, tiếng gậy được kéo dài ra từ bao da bắt đầu vang lên.

Nam chống tay trụ vững xuống nền xi măng, bắt đầu đếm nhịp hít đất theo mệnh lệnh:

“Một! Hai! Ba!…”

Tiếng hô của Nam vang trong khoảng không, càng lúc càng yếu dần khi mồ hôi túa ra trên trán. Vết gậy ban chiều giờ vẫn còn tê.

“Chậm lại kìa, số 17! Hít đất chậm là thiếu quyết tâm, thiếu tinh thần phục tùng! - Giảm nửa nhịp — thêm 20 cái!”

Nam nghiến răng. Cánh tay cậu bắt đầu run. Mắt chàng thanh niên nhòe đi bởi mồ hôi rơi thẳng xuống nền nhưng không ai cho cậu thời gian để thở.

“Đứng lên!

Đứng nhón chân, dang hai tay ra.

Giữ trong 15 phút! Không được rung!”

 Toàn bộ trọng lực dồn vào đùi. Nếu giữ sai tư thế, đòn sẽ rơi lập tức.

“Thằng này là thầy giáo tương lai đúng không?” – Một tên lính cũ vừa nói vừa nhai bánh quy, ngồi rung đùi phách lối.

“Dạy người khác mà đứng còn không vững thì dạy ai?”

“Đúng rồi, loại có bằng đại học mà vô đây thì phải gọt cho bớt kiêu.” - Trung sĩ Quân gật đầu. Tay hắn không cầm gậy, nhưng mắt không rời Nam nửa giây.

Một tên khác rút roi da mảnh, loại chuyên dùng phạt huấn luyện, bước lại gần:

“Mày run chân rồi kìa, K17.”

“Luật trại này run là phản kháng ngầm.

Phản kháng là chống lệnh.

Chống lệnh thì…”

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!...

Từng cú roi quất mạnh vào mông trái Nam, tập trung chỉ một điểm mà ra đòn. Lưng cậu giật lên, răng cắn chặt, nhưng vẫn giữ được tư thế.

“Tốt. Có tiến bộ.”

“Giữ thêm một phút nữa, rồi qua bài ‘gánh súng bò’ dưới cát. Tụi tao còn nhiều trò dành cho mày lắm, thằng to xác!”

Sau 15 phút vừa gồng người kiểng chân dang tay, vừa chịu đòn quật thẳng vào mông đùi, chưa kịp nghỉ ngơi lấy 1 giây, lập tức một khẩu súng AK nặng 4kg được đặt lên lưng Nam. Cậu phải bò bằng khuỷu tay, chân co sát, đi hết 15 mét đường cát rải đá nhỏ — chỉ cần rơi súng, lập tức phạt roi.

Bọn lính cũ ngồi quanh, một đứa tu nước tăng lực, đứa khác đang lột bánh, vừa nhìn vừa cười:

“Cái mặt thằng này hồi còn ở trường chắc bao nhiêu đứa mến. Đẹp trai, sáng sủa. Giờ thì mặt ngập cát, đít ngập đòn. Hahaha…”

Nam cắn răng bò từng đoạn. Bụi bám đầy mặt. Cánh tay rướm máu vì cạnh đá nhọn. Đúng lúc gần tới đích, khẩu súng trượt khỏi lưng, rơi xuống nền.

“Chết rồi… súng rơi rồi.

Mỗi lần rơi – 3 roi.

Hồi nãy mày rơi mấy lần nhỉ?”

Một tên đếm to: - “Ba lần! Vậy là 9 roi. Mông mày lại có chuyện vui nữa, số 17 ơi.”

Kết thúc đêm đầu tiên. Nam bị đè quỳ, tay đặt sau gáy. Một người giữ vai, một người giữ gối, roi phạt lần lượt quất vào đúng phần cơ mông — vị trí ít lộ nhất nhưng đau thấu tim gan.

Tiếng roi rít lên:…

 “bốp! bốp! bốp!”

“bốp! bốp! bốp!”

“bốp! bốp! bốp!”

Mỗi lần gậy chạm da thịt, Nam nghiến răng để không bật tiếng.

Không phải vì sĩ diện, mà vì cậu biết nếu hét lên — chúng càng hả hê. Sau đợt roi thứ chín, Trung sĩ Quân nói nhỏ, giọng như thầm vào tai:

“Đây mới chỉ là chào hỏi.

Số 17… mày sẽ là người được ‘đào tạo đặc biệt’.

Tao thích nhìn những thằng tưởng mình giỏi phải bò bằng đầu gối và ăn đòn như một thằng vô danh.”

Sau một màn huấn luyện thể lực với đủ trò hành hạ, Nam được tha. Cậu lê về phòng lúc hơn 1 giờ sáng, lưng ướt đẫm mồ hôi và bụi. Mông sưng đỏ, đau nhức như tê liệt. Phía sau, những tiếng cười khẩy vẫn vang vọng trong hành lang.

Đêm đầu tiên…

Đêm mở màn của một cuộc “huấn luyện đặc biệt” — chưa có hồi kết.

Chap 2 – Chuỗi ngày huấn luyện địa ngục

Nam vừa đặt chân vào doanh trại chưa được 3 ngày. Vẫn còn mang trong mình những lý tưởng cao đẹp về kỷ luật, về quân phong quân kỷ — nhưng dường như, nơi đây vận hành theo một thứ luật lệ khác.

Hôm đó, trời chưa sáng hẳn. Gió lạnh thổi qua hàng cây khô khốc, sương mù còn vương nơi mép sân. Tiểu đội được gọi dậy từ 4h30 để chạy thể lực. Nhưng chưa kịp xếp hàng, Nam đã bị Trung sĩ Quân chỉ mặt gọi riêng:

K17, tách ra!

Vừa rồi  tao nghe mày bênh thằng Khải khi nó bị phạt đúng không?”

Nam đứng thẳng, gật đầu:

“Báo cáo - Tôi chỉ thấy hình phạt với đồng chí ấy hơi quá sức…”

Trung sĩ Quân nheo mắt, liếc sang tên Duy – gã nịnh nọt khét tiếng, rồi bật cười:

“Nó ngoan ghê chưa, mới vô mấy bữa mà thích góp ý.

Được. Đưa nó vô sân sau!”

Sân kỷ luật – Lựa chọn vùng “an toàn để trừng trị”

Nơi đó, không có camera. Chỉ là một khoảng sân nhỏ bị chắn bởi tường cao và bạt che, nhưng ai ở trại này cũng biết đó là chỗ để xử riêng những ai không biết nghe lời.

Nam bị buộc lột hết áo, lập tức phô bày thân trên rắn rỏi cơ bắp đẹp mắt trước tầm nhìn như sói dữ nhìn thấy miếng mồi ngon của bọn lính cũ. Chúng bắt Nam hít đất liên tục giữa nền đất ẩm ướt. Tụi lính cũ đứng vây quanh, một tên đưa chân đạp xuống lưng Nam đè nặng xuống, khiến cậu cạ thẳng toàn bộ vùng bụng eo bẹn xuống nền xi măng lạnh không thể đẩy lên. Một tên lính cầm gậy cao su vụt thẳng tay vào mông Nam.

Bốp! Bốp! Bốp! - Hít nhanh lên! Lười biếng hả thằng đần!...

 Được gần 20 phút, Duy ngồi vắt chân, xoắn tay áo:

“Lên thêm cho nó bài gánh tạ ngồi xổm 100 cái. Nếu không đủ — quất roi tăng cường.

Cứ quật thẳng vào mông - Chỗ đó an toàn nhất — không dễ để lại dấu vết, không bị ai nghi.”

Bọn chúng quá rành. Những cú đánh không để lại dấu vết “về mặt y tế”, nhưng đủ để người chịu đòn không thể ngồi thẳng dễ dàng trong vài ngày. Mà thật ra y tế trong này cũng toàn người của tụi nó, tha mồ mà hành lính.

“Mày tưởng cái mông mày miễn phạt à?” – Duy cười khẩy!

Nam mồ hôi nhễ nhại, vai run lên, hai chân rã rời khi gánh đến cái thứ 70.

Trung sĩ Quân đứng dậy, vỗ tay ba cái – hiệu lệnh đã thống nhất ngầm.

“Gồng không nổi thì đừng trách.”

Hai gã lực lưỡng bước lại, đè Nam cúi xuống tư thế nửa quỳ nửa chống. Một gã khác lôi ra một cây roi da, ngắn nhưng cứng, phần đầu bọc chì.

Duy nhếch mép, gật đầu:

Tuột quần nó ra. Mỗi cú roi là một bài học nhớ đời.” 

Ngay lập tức, Nam bị 2 -3 tên lính cũ ập tới, một tên đấm vào bụng khiến Nam gục xuống, chúng thay phiên giữ tay rồi tháo khoá quần, tuột hẳn toàn bộ quần xuống, vứt sang một bên.

Đếm to cho tao!

Roi quất xuống.

Một tiếng “chát!” khô khốc vang lên.

Nam siết răng:

“Một…”

“Không to. Lại!”

“Một!”

Roi tiếp tục vung xuống.

“Hai!”

“Ba!”

Đòn roi quất trúng điểm chính xác: mông dưới – nơi đau buốt, lại không bị kiểm tra như lưng hay vai.

Sau mỗi roi, một tiếng đếm. Mỗi tiếng – như một nhát chém vào ý chí.

Khi roi thứ mười lăm giáng xuống, Nam gần như ngã gục. Cậu thở dốc, nhưng vẫn cắn răng giữ vững tư thế. Trung sĩ Quân bật cười, giật lấy cây roi:

“Tao tặng riêng mày hai roi ‘thưởng’!”

Hai cú roi kế tiếp giáng xuống cùng lúc — nhanh và hiểm.

Nam bật lên tiếng rên không kìm được.

“Sướng chưa?” – Duy nói nhỏ – “Tao gọi đây là ‘khai mông’.

Mày vô đây… học giỏi, thành tích cao và đặc biệt đẹp trai quá cũng là tội. Ở đây, tụi tao là “Luật”. Sạch sẽ trắng trẻo như thầy giáo — vậy phải ‘nhuộm màu’ đòn roi một chút mới giống lính.”

Kết thúc bài “chào mừng”, Nam được phép mặc lại quần, đứng lên khi đã bị quất đủ 17 roi, tượng trưng cho số hiệu của cậu, tiếp tục bài huấn luyện thể lực chiều. Hai chân Nam run rẩy, không ngồi nổi. Ánh mắt cậu nhìn quanh — vẫn còn sương mù, nhưng trong lòng Nam, đã sáng tỏ:

“Nơi đây không có công lý.

Và cậu từ giờ sẽ không còn được gọi là người thầy ưu tú mang ước mơ dạy thể dục nữa.

Cậu đã trở thành một món đồ chơi – một đích ngắm – cho bọn lính cũ, đám người dùng roi thay cho lý lẽ.”

***

Tối đó, trong khi đồng đội được nghỉ ngơi, xem tin tức hoặc làm việc cá nhân, Nam bị giữ lại tại phòng trực ban — căn phòng trống với ánh đèn huỳnh quang nhợt nhạt, bàn gỗ thô ráp và một chiếc ghế sắt lạnh lẽo.

Trung sĩ Quân đứng chống nạnh bên cạnh, tay cầm một tập giấy A4:

“Viết hết chỗ này: Lỗi của tôi là thiếu tinh thần kỷ luật, thiếu tinh thần tập thể, dám tự ý hành động khi chưa được sự cho phép của cấp trên. Tôi xin nhận lỗi và cam kết không tái phạm. Trung thành!

-              Viết đúng 300 lần.

-              Thời hạn: 1 giờ.

Không xong, mày biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đó.” – Gã cười khẩy rồi ra lệnh cho đám lính dưới đi chuẩn bị ít đồ nhắm về tối nay có trò vui!

Nam nhìn đồng hồ: 21 giờ 07 phút. Thời gian hoàn thành là trước khi tiếng còi giờ giới nghiêm vang lên.

Ba trăm lần, mỗi câu dài gần ba dòng — một khối lượng phi lý, có chủ đích để đày đọa.

Cậu cố gắng, dù hai tay còn run vì sáng nay bị bắt hít đất, gánh tạ, roi quất. Mỗi khi ngồi xuống, phần mông bỏng rát như bị lửa đốt. Nhưng không ai cho phép cậu đứng. Phải ngồi - Phải viết - Phải chịu đau. Ghế cứng - Không đệm - Không xê dịch.

Chữ bắt đầu ngoằn ngoèo. Câu chữ dần méo mó.

22 giờ 54 phút — Nam mới đến câu thứ 93.

Không kịp. Tay tê, lưng cứng, mồ hôi ướt cả gáy. Nhưng cậu vẫn cắm cúi viết. Đám lính cũ vừa bày ra nhậu, vừa khoái chí nhìn Nam cắm đầu viết, tay run và mồ hôi chảy dọc sống lưng thẳng tấp. Đứa nào đứa nấy đều long ánh mắt thù hằn, lạc thú nhìn về thân thể săn chắc, rắn rỏi đang run lên bần bật của Nam. Chúng biết chắc Nam viết không kịp. Dĩ nhiên! Chúng muốn thế! Nam giờ như con cá lọt lên thớt, tuỳ chúng xử trí.

Không khí trong phòng trực ban đã nồng nặc mùi cồn. Những lon bia nằm lăn lóc dưới sàn, vài lon bị bóp méo, xẹp lép. Bọn lính cũ bắt đầu lảo đảo nhưng vẫn tỉnh táo để hành. Cơn say khiến chúng tăng sự hung hăng và tìm đủ trò tiêu khiển mới.

Trung sĩ Quân bật cười lớn, gật đầu:

“Mỗi thằng chọn một bài huấn luyện cho nó. Thể lực kết hợp đòn roi. Còn tao… tao làm trọng tài.”

Nam bị kéo ra giữa phòng lần nữa, trên người phơi bày chi chít vết roi không một mảnh vải che thân. Cậu đã kiệt sức nhưng vẫn phải đứng nghiêm.

Đèn được bật sáng hết công suất, ánh sáng trắng chói chang đập vào mặt, phơi bày những vết roi sưng đỏ chạy dọc phần đùi và mông.

Thằng thứ nhất ra bài: Hít đất.

“100 cái. Mỗi lần không đạt là ăn một roi ngay.”

Nam bắt đầu, tay run, vết sưng ép lên sàn khiến từng cái hít đất là một lần máu trong tim trào ngược.

“Vút!” – roi quất xuống khi cái thứ 14 chùn tay.

“Một roi. Đếm lại từ đầu.”

Vụt – chát – Thẳng tay lên!

Vụt – chát – Hít sâu xuống!

Vụt – chát – Lưng thẳng!

Thằng thứ hai: Bật - Nhảy tại chỗ.

“Cứ mỏi là bị vung roi vào đùi. Mày mà đứng nghỉ là tính là trốn tránh nhiệm vụ.”

Nam bật nhảy, mồ hôi như mưa rơi xuống sàn. Từng cú nhảy xé nát những vết bầm chưa lành.

“Chát!” – một roi trúng ngay mặt sau đùi.

Thằng thứ ba: Tư thế kê chân điều lệnh.

“30 phút. Không được rớt chân. Ai rớt – roi vào mông. Cứ 5 phút rớt – cộng thêm 1 giờ gác đêm.”

Chưa đầy 10 phút, Nam run cả thân người, đầu gối giật nhẹ như động kinh.

Roi quất – vô thanh, hữu lực. Không nói, không mắng. Chỉ hành.

Thằng cuối: Đọc thuộc điều lệnh kết hợp chịu đòn.

“Sai một từ – một roi. Lúc đọc phải giữ tư thế ‘chào nghiêm’ với lưng thẳng. Quỳ nhưng vẫn nghiêm.”

Nam gần như nói lắp, mắt mờ đi vì máu dồn lên não quá lâu. Giọng nghẹn. Lưng cậu như một thân cây bị bóc vỏ.

Trung sĩ Quân lười đứng dậy nhưng vẫn lạnh lùng:

“Giờ mới xong nửa bài. Tiếp tục.”

Thời gian không còn là khái niệm. Nam không biết đã qua mấy giờ, chỉ cảm giác bị bào mòn từng tế bào, từng cơ.

Mỗi roi không chỉ lên da thịt, mà như cắt dần vào ý chí.

Cuối cùng, khi Nam bật ngửa ra nền nhà, miệng khẽ rên nhưng vẫn cố giữ tay mình không chống đất – vì biết sẽ bị quy là chưa hoàn thành.

Trung sĩ Quân bật lửa, châm thuốc, rít sâu. Nhìn Nam nằm thở dốc như cá trên cạn, gã chỉ nói một câu:

“Rèn chưa đủ. Nhưng hôm nay dừng ở đây. Giữ sức cho mai. Tụi tao còn nhiều trò cho mày lắm! Lính mới xuất sắc ạ! hahaha...”

Bọn kia cười phá lên. Những lon bia cuối cùng khui nốt. Nam không thể đứng dậy. Thậm chí không cảm nhận được chân mình đâu. Cậu chỉ biết sàn phòng lạnh, và ánh đèn sáng đến chói lòa như dao cắt vào mắt.

Đồng hồ chỉ đúng 1 giờ sáng!




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Địa ngục tân binh * - P2 (Tập đặc biệt)

 TRẬN TẮM MÁU Trại cải   huấn : Địa ngục hợp pháp  -   Không ai trong số tân binh được chọn đến đây bằng nguyện vọng. Tất cả đều là người bị...