Thứ Ba, 24 tháng 6, 2025

Người cha dượng giang hồ - P3

 

Trận mưa roi

[Kí ức những năm tháng thiếu niên]

Sơ lược các nhân vật:

  • Minh (Năm nay vừa lên lớp 11): Một thiếu niên 17 tuổi hiền ngoan, thông minh, ít nói và sống khép kín. Với chiều cao 1m73, Cậu sở hữu gương mặt sáng ưa nhìn với đôi mắt tinh anh nhưng đượm nét buồn, bên trong đầy tổn thương.

  • Hùng (ba dượng, 43 tuổi): Em bà con chú bác với lão Hải - một tên trùm cho vay nặng lãi. Công việc chính của tên Hùng hằng ngày là đi góp tiền lãi và dắt theo đám đàn em đi đòi nợ thuê. Hùng có máu liều, dáng vóc to con, bậm trợn, thân hình xăm trổ khắp người, hắn cực kì gia trưởng, thô lỗ cộc cằn. Tên Hùng không ưa Minh, cực kì căm ghét cậu. Hắn luôn cho rằng Minh là “gánh nặng” và luôn tìm cách gây khó dễ đứa con riêng này.

  • Lan (mẹ Minh, 41 tuổi): Người phụ nữ yếu đuối, quá hiền từ và mê muội trong chuyện tình cảm, cố giữ gìn hạnh phúc gia đình mong manh.

    * Sơ lược hoàn cảnh gia đình: Cuộc sống trước đây, do phải vay mượn chạy chửa thuốc men lo cho chồng, sau khi ba ruột Minh qua đời, bà phải một mình bươn chải, vừa nuôi Minh ăn học, vừa trả số nợ ba ruột Minh để lại. Mà chủ nợ chẳng ai khác là lão Hải, anh họ chú bác ruột của ông Hùng, một ông trùm cho vay nặng lãi. Hằng ngày, mẹ Minh phải đi làm từ 5 giờ sáng đến tối muộn mới về. Chính vì lao lực như thế, bà đã từ lâu mang trong mình căn bệnh hở van tim 2 lá và suy thận!

               Trận Mưa roi.

    Trời chiều nay chuyển đầy mây đen kéo theo giông lốc trút cơn mưa to ngay khi Minh và đám bạn nằm trong đội tuyển của trường vừa kết thúc trận đá bóng ở sân vận động. Cuối buổi huấn luyện, thầy giáo mời cả đội ăn một buổi liên hoan nhẹ nhân tiện yêu cầu các thành viên ngồi lại để rút kinh nghiệm, dặn dò cho trận thi đấu chính thức sắp tới. Lúc mọi người chuẩn bị ra về, Minh nhìn đồng hồ, kim giờ đã chỉ lệch qua số 5, cậu hớt hải lấy xe đạp vội chạy về nhà, cả người ướt sũng, chân còn lấm bùn. Thắng xe dừng trước nhà, Minh lo lắng nhìn một lần nữa vào mặt đồng hồ đã chỉ đúng 18 giờ tối – muộn hơn cả tiếng so với giờ cậu phải có mặt ở nhà. Minh biết thế nào bản thân cũng sẽ bị một trận đòn đau đớn, nhưng chẳng ngờ được cơn giận dữ đã chờ mình từ lâu trong gian phòng khách.

    Ông Hùng đang ngồi trầm ngâm trước gian nhà, tay lâm lâm điếu thuốc hút còn dang dở, ánh mắt sắt lạnh nặng nề như đám mây xám trên đầu.

    – “Mày đi đâu giờ này mới về?” – giọng ông rít lên, gằn từng chữ như đay nghiến.

    – “Dạ… con, …con đi đá banh. Do sau buổi tập thầy có yêu cầu họp đội nên… nên con… về trễ…” – Minh lí nhí ngập ngừng, mắt không dám nhìn thẳng.

    Không để Minh nói thêm lời nào, lão Hùng bước tới, giật lấy đôi giày thể thao Minh vừa cởi ra cầm trên tay ném xuống nền nhà.

    – “Tao đã nói bao nhiêu lần rồi? 17:00 là mày phải có mặt ở nhà. Con trai mà không biết giữ lời, không biết tuân thủ kỉ luật! Mày muốn chống lại lời tao đúng không? - Vừa quát, lão Hùng vừa sấn từng bước tiến về phía Minh, cậu đứng im như tượng cúi đầu chờ đợi cơn thịnh nộ giáng xuống.

    - “Để tao cho mày một vé đi tàu bay.” -  Vừa nói, lão vừa dùng sức xách hai lổ tai Minh kéo lên cao khiến cậu quíu người nhón cả gót rồi bị hấc bổng cả người lên. Tay lão vừa xách, vừa nghiến lại xoắn tít tai Minh rồi quấu mạnh móng tay của hắn vào vành tai khiến Minh đau điếng, hai bên tai đỏ bầm lên, tím lại một vệt. 

    Hai bàn tay Minh siết lại, gồng người đau đớn. Cậu không dám cãi, vì cậu biết dù có nói gì thì ông Hùng cũng không chịu nghe. Mẹ thì đang ở ca tối trong bệnh viện, không có ai làm dịu cơn giận của lão lúc này. Nhưng Minh thà mẹ không có ở đây, để khỏi chứng kiến cảnh tượng đau lòng này.

    – “Phạt mày! Không được ăn cơm tối. Bây giờ lập tức đi dọn sạch cái sân sau, xong việc thì vào phòng quỳ gối một tiếng cho tao. Rồi tao sẽ xử trí mày sau!” – ông Hùng nói xong liền giáng một cú đá thật mạnh vào đùi non của Minh rồi bỏ vào trong, để lại Minh ngả quỵ sõng xoài giữa sân dưới cơn mưa như trút nước.

    Minh cắn môi kìm lại cơn đau, bước ra phía sau. Nước mưa lạnh buốt chảy theo gáy xuống sống lưng. Cậu bắt đầu lượm từng cành cây rụng, dọn từng chiếc lá bám đầy bùn, lúi cúi vác hết mớ củi chất thành một chồng phơi khô bị nước mưa làm ướt hết vào mái hiên. Tay cậu run lên vì lạnh, trên vai hằn lên mấy lằn đỏ vì bị củi cào xước, mặc cho nước mưa thấm đọng vào lớp đồ đá banh mỏng tan.

    Giữa bóng tối nhập nhoạng, trong tiếng ểnh ươn, xập xành kêu inh ỏi, Minh ngước nhìn bầu trời, đôi mắt đỏ hoe nhưng không dám rơi nước mắt. Trong lòng cậu, một điều gì đó bắt đầu lớn lên. Không phải là sự hận thù, mà là khát khao: một ngày nào đó, Minh sẽ rời khỏi căn nhà này, thoát khỏi thực tại nghiệt ngã đang vây lấy cậu và sống một cuộc đời mà cậu được quyền lựa chọn.

    Trời đã ngớt mưa, nhưng gió lạnh vẫn luồn qua khe cửa. Minh vào phòng lặng lẽ cởi bộ đồ đá banh đã ướt nhèm ra, cậu lau khô người rồi để mình trần, mặc vào duy nhất chiếc quần đùi mỏng, cậu không được phép mặc đầy đủ áo quần và quần lót. Minh bước qua bàn học, kéo chiếc ghế đẩu ra rồi quỳ thẳng lên ghế, hai tay dang ngang sang hai bên. Đó là quy định chịu phạt mà lão Hùng áp đặt từ lâu. Tay Minh vẫn còn lạnh cóng do dầm cả trận mưa chiều tầm tã nhưng cậu quen rồi – đây không phải lần đầu tiên cậu bị cấm ăn cơm, phạt quỳ chỉ vì một lỗi nhỏ.

    Đèn phòng vàng vọt soi bóng người cha dượng đang ngồi đối diện. Lão chầm chậm quan sát theo dõi từng cử chỉ hành động của Minh. Mắt dò xét và miệng không ngừng lẩm bẩm chửi bới cậu. Lão Hùng nhịp nhịp cây roi xuống mặt sàn, từng tiếng gõ cạch cạch khiến Minh lạnh gáy nổi cả gai ốc, cậu cố gắng gồng người dang hai tay thẳng nhất có thể. Dù cho thời gian chịu phạt quỳ 1 tiếng đang ngày một đè nặng lên hai cánh tay và đầu gối chàng thiếu niên.  Thời gian trôi qua trong sự im lặng đến đáng sợ, từng tiếng đồng hồ tích tắc khiến con người ta dường như trải qua một phút như một năm.

    - Mày trả lời cho tao biết, tội về trễ phạt thế nào?

    Minh chợt giật mình vì câu hỏi của lão Hùng, cậu lo lắng mím chặt hai tay: - “Dạ, tội về trễ, muộn một phút đánh 1 roi, phạt quỳ gối dang tay cứ thế nhân lên.”

    - Vậy hôm nay mày đã về trễ bao lâu? – Lão dùng cặp mắt dò xét chất vấn Minh rồi đưa hướng nhìn về phía cặp mông tròn săn chắc đang cộm lên phía sau chiếc quần đùi xám mỏng. Minh run bần bật nhẩm đếm số roi chuẩn bị chịu phạt: - “Dạ thưa dượng, con về muộn gần một tiếng đồng hồ. Con,… con…”

    - 60 roi! Tao không cần biết gần một tiếng hay như thế nào, đã về trễ thì chấp nhận ăn đòn. Đó là quy định. Đã vi phạm kỉ luật thì nhất định chịu phạt.

    Minh cúi đầu, nhắm chặt mắt, tim cậu như nhói lên khi nghe số roi mình sắp phải chịu.

    - Mày còn chờ gì nữa, còn không mau cởi quần ra!

    Minh hạ hai cánh tay đã mỏi nhừ tê buốt như sắp rụng khỏi vai xuống rồi chầm chậm đưa tay lên cạp quần, thở dài một tiếng rồi nuốt nước bọt tuột hẳn qua khỏi mông, để lộ cả thân thể trần truồng trước mặt lão Hùng rồi tiếp tục giơ hai tay lên đan sau đầu. 

    Đằng này lão cha dượng đang chăm chăm nhìn vào thân thể một đứa con trai mới lớn của Minh. Cậu quả thật sở hữu nét đẹp trai kiểu cổ điển giống bố. Minh có một cơ thể săn chắc đẹp mắt khiến cả lão Hùng dù là trai thẳng cũng phải thừa nhận nét nam tính và thân hình đầy sức sống của cậu. Dưới ánh đèn vàng dịu, cơ thể Minh hiện lên rõ nét như một vận động viên. Điều đó cũng chẳng gì lạ khi ngày thường Minh là một người rất thích chơi thể thao, cậu còn là tiền đạo giỏi nằm trong đội tuyển của trường ngay từ khi đặt chân vào lớp 10. Lão cha dượng cũng đâu ngờ rằng ở trường Minh là một soái ca học đường, cậu còn là thần tượng, là mối tình đơn phương của biết bao đứa con gái mới lớn. 

    Lão Hùng tiếp tục đưa mắt nhìn kĩ vào phần nhục thân phía trên lớp quần vừa cởi xuống của Minh, cậu quả thật đã dậy thì đầy đủ, mọi nét một người đàn ông trưởng thành nên có đều tập trung hết ở đây. Hạ thân Minh khá nổi trội, bên dưới chùm lông đen xoắn rậm rạp hiện rõ đầu khấc hồng hào đang chút xuống kê đầu lên đùm dái căng tròn đều đặn. Nếu so với lão Hùng, dù chưa thể sánh ngang với một người đàn ông trung niên đô con như gã nhưng cũng có thể nói là một chín một mười. Lão rê cây roi dọc theo hai cánh mông của Minh, vuốt nhẹ từ lưng xuống hai bắp đùi, quật nhẹ nhẹ vài cái thị uy rồi bất ngờ đánh một roi thật mạnh xé toạt cả không khí.

    “Vút…. Chát…” …AHHHHH!!!HHH!!!!  –  Minh chưa kịp phản ứng liền hét lên một tiếng rên chua chát đau đớn. Người cậu chúi về phía trước, hai tay lập tức chống xuống bàn đỡ lấy cơ thể chao đảo suýt ngả.

    - Thẳng người lên! Thằng ranh, ai cho mày lệch tư thế hả? Roi vừa rồi không tính, thẳng người lên đếm rõ từng roi sao tao. Trật nhịp nào tao đánh lại từ đầu.

    Ngọn roi vun mạnh vừa rồi liền lập tức hằn lên cánh mông của Minh một lằn đỏ dài, kéo dài từ cánh mông trái hằn qua khe mông lan sang phía mông phải một đường dài 5cm. Hắn ra đòn ngay đỉnh mông, nơi phần thịt săn chắc nhô ra cao nhất hứng đòn. Minh nhăn mặt đầy đau đớn, cậu không thể nén được cơn đau liền khẽ rên một tiếng, cái đau từ ngọn roi thẳng tay trút xuống cơ thể vừa rồi vẫn còn cào xé da thịt Minh.

    “ Vút… chát…! - Dạ 1”, …

    “ Vút… chát…! - Dạ 2”, …

    “ Vút… chát…! - Dạ 3”, …

    “ Vút… chát…! - Dạ 4”, … “ Vút… chát…! - Dạ 5”, …….

    Cả gian phòng bây giờ ngập tràn tiếng roi quất xé toạt cả da thịt. Phía góc tường sơn loang lổ thấp thoáng hình ảnh một dáng người cao to đang một tay phì phèo điếu thuốc rít từng hơi sảng khoái, một tay ra sức không ngừng trút từng roi, từng roi xuống cơ thể một thiếu niên đang quỳ thẳng trên chiếc ghế đẩu, hai tay đan chặt ôm sau đầu gồng cứng xiết mông chịu đòn.

    “ Vút… chát…! - Dạ 16”, …

    “ Vút… chát…! - Dạ 17”, …

    “ Vút… chát…! - Dạ 18”, … “ Vút… chát…! - Dạ 19”, …

    “ Vút… chát…! - Dạ 20”, …

                      Chưa đầy ba chục roi, trên khắp hai cánh mông Minh hằn lên một loạt lằn roi xanh tím rợn người. Có vết nằm hẳn một bên mông, đỏ rói, có lằn dài hơn quật thẳng đều lên hai cánh mông một vệt dài đỏ tươi, có vết nơi lằn roi vụt mạnh xuống chồng lên nhau 2 – 3 lần đã rươm rướm đỏ.  Tiếng roi vẫn vun chan chát trực tiếp quất lên da thịt xen lẫn tiếng đếm cay đắng của Minh đang cắn chặt răng, giọng khàn dần, cậu cố gắng kìm nén nỗi đau mà nén hơi hạ thấp thanh quản, giọng đặc lại để không phát ra tiếng hét chói tai.

    “ Vút… chát…! - Dạ 34”, …a!!! Đau…uuu!!!

    “ Vút… chát…! - Dạ 35”, …A…aaa…

    “ Vút… chát…! - Dạ 36”, … “ Vút… chát…! - Dạ 37”, …ummmmUMMmmm…

    “ Vút… chát…! - Dạ 40”, … AHHHHH……hhhhhh!!!

    Mông Minh hiện giờ phủ đầy các vết roi ngang dọc xanh tím, nhiều roi đan chéo xỏ xiên nổi lằn cộm lên dọc khắp hai cánh mông. Toàn bộ mảng da thịt trên mông sưng tấy lên hẳn một màu đỏ như quả mận roi chín mọng. 

    Lão Hùng dừng lại mấy nhịp, đưa tay hít một hơi thuốc dài rồi trầm ngâm phả toàn bộ số khói thuốc vào da thịt Minh. Hắn nheo mắt, nhìn xoáy sâu vào từng lằn roi ẩn hiện trên cặp mông Minh rồi bắt đầu đưa ngọn roi dọc sang má đùi phải, tiến về phía trước cẩn thận dò xét chỉa đầu roi vào dương vật của Minh. Hắn đưa ngọn roi chạm vào đầu khấc nâng cu Minh lên, rồi buông ngọn roi ra cho đầu chút xuống về vị trí hướng 6 giờ, lặp đi lặp lại. Thỉnh thoảng gõ một hai cái lên gốc cặc của Minh rồi tuốt ngược bao quy đầu ra, hiện rõ cả phần đầu khấc đầy đặn. Hắn tuốt mạnh, chằn lên cả mạch máu, Minh đau đớn như đang chịu hàng trăm con kiến lửa bâu cắn vào khúc thịt của mình. Lão dành mấy phút vò vọc hạ thể của Minh để khiến cậu vừa đau đớn thể xác lại vừa tổn thương tinh thần như bị làm nhục. Lão rít một hơi thật dài cuối cùng rồi đưa tay búng cái tàn thuốc xuống đất, túm lấy toàn bộ tinh hoàn của Minh xoắn đùm lại hai vòng, kéo ngược ra phía trước khiến Minh đau đớn chao đảo nghiêng người chòm ra trước suýt ngả. Minh đau đớn đến nín thở, hai mắt tối sầm lại không còn nhìn thấy gì. Cậu thở dốc, chúi người khuỵ một chân khép lại vào kẽ háng vì quá đau nhưng cậu lập tức gồng người thẳng về vị trí cũ, cậu rất sợ vì quá đau mà xê dịch tư thế chịu phạt sẽ bị đòn lại từ đầu. Hiện giờ cậu đã chịu được 40 roi, chỉ cần cố gắng thêm 20 roi nữa thôi. – Minh tự động viên bản thân. Tiếng rên ư ử, đau xót quặng người vẫn cứ tiếp diễn, Minh gồng người hứng chịu đòn tra tấn hiểm ác của lão cha dượng nhầm vào bộ phận riêng tư nhất của một đứa con trai. Lão Hùng càng vọc càng hăng, ra sức bóp nắn rồi búng liên tục mấy cái vào đầu khấc của Minh khiến cậu không kìm được cơn đau mà hét lớn. 

    “ AHHHHH!!! Đau quá dượng ơi!”

    “Làm ơn, đừng! Ưmmmmmm AHHHHH đau quá,…”

    “Đau, Đau quá! Tha cho con dượng ơi!”

     Càng thấy Minh chịu nhục đau đớn, hắn nheo cặp mắt cười nhếch mép thoả chí rồi vổ chan chán lên thân cu của Minh.

    Hành hạ, vọc cu dái Minh chán, hắn cầm lấy roi yêu cầu Minh tuột xuống ghế, chống hai tay gập người xuống bàn, dang rộng hai chân giữ thẳng. Lão Hùng chậm rãi rê bật lửa châm ngòi thuốc hút thêm một điếu nữa rồi đưa mắt nhìn chầm chầm vào tư thế chịu đòn này của Minh. Đôi chân thon săn chắc gập người dang rộng phơi bày toàn bộ nơi nhạy cảm của Minh. Hắn cầm lấy ngọn roi, quật vun vút vào không trung lấy lực rồi bắt đầu ra sức quật vào phần đùi non nơi giao nhau giữa đùi và mông. Minh nhón người quặn lên vì đau tiếp tục gào lên đếm số:

    “Vút…..chát!!! - Dạ 41”, …

    “Vút…..chát!!! - Dạ 42”, …

    “Vút…..chát!!! - Dạ 43”, …, … “Vút…..chát!!! - Dạ 49”, … “Vút…..chát!!! - Dạ 50,…

    Những roi về sau, tên Hùng liên tục thay đổi vị trí ra đòn. Từ hai đùi, bắp chân, đến phần da thịt mỏng phía trong mép đùi đều không thoát được ngọn roi quật thẳng tay như tra khảo tù nhân của gã. Lão Hùng khoái chí hành hạ đứa con riêng mà hắn căm ghét bao lâu nay, ra sức dùng roi quật mạnh xuống da thịt thằng bé. – “Nếu thằng cha mày làm thì hãy để thằng con như mày chịu đựng. Nó đâu ngờ có ngày con nó rơi vào tay tao như ngày hôm nay, mặc cho tao đánh đập, hành hạ!” – lão bố dượng nghĩ đến người cha quá cố của Minh, nhớ đến cảnh tượng hai người mặn nồng với nhau sinh ra thằng ranh này mà càng thêm phần thù hận. Gã ra sức quật roi như trả thù mối tình đơn phương bị từ chối năm xưa.

     Mặt Minh đỏ kè như người say rượu vì cố nén chịu nổi đau da thịt, hai bên thái dương nổi cộm cả mạch máu phập phồng chạy dọc theo cơ hàm. Minh cắn răng chịu hành hạ, mồ hôi cậu tuôn nhể nhại ướt cả phần đầu chảy dài xuống mặt khiến mắt Minh cay xè. Tấm lưng trần ướt đẫm mồ hôi lạnh gồng cứng người giữ vững cơ thể của chàng thiếu niên đang hứng chịu đòn. Phần mông cùng toàn bộ da thịt bên dưới đùi và bắp chân của cậu hiện giờ chi chít vết roi sưng đỏ. Một mảng màu đối xứng kinh người giữa lớp da thịt trắng hồng trên lưng với phần mông đùi đang sưng phồng lên đỏ độc.

    Tiếng vụt roi “vun vút”, tiếng rên la đau đớn, tiếng chửi bới kèm theo tiếng đếm roi vang vọng khắp gian phòng, kéo dài suốt 2 tiếng đồng hồ rồi chậm dần, đến một lúc thì chẳng còn nghe thấy gì nữa. Trận đòn cuối cùng cũng dừng lại, Minh gục hẳn người lên bàn vì đau và kiệt sức, đôi chân cậu vẫn cố trụ vững dang rộng thẳng tấp không dám chùng lại dù chỉ một nhịp. Gã Hùng đang cố đánh thêm một vài roi vào hai ống chân của cậu cho thoả chí thì đột nhiên tiếng điện thoại trên bàn reo lên, vừa lúc tên đàn em gọi y ra nhậu.

     – “May cho mày đón thằng ăn hại! Mày nên thầm cảm ơn thằng đệ của tao đã giải cứu mày tối nay. Giờ mày tự lấy chai dầu bôi vào các vết thương rồi đi học bài cho tao. Bữa nay để yên cái bụng đói đó mà đi ngủ, tao phạt mày nhịn đói một hôm cho biết”. Nói rồi gã quăng ngọn roi xuống sàn nhà rồi đóng cửa một cái “rầm”, liền xách cái xe chạy vụt đi rồ ga  rít lên từng hồi chói tai cả xóm. Hắn không quên mang theo chìa khoá chốt hẳn cửa chính lại, bỏ mặc Minh trong nhà với thân thể trần trụi đầy vết đòn roi.

    ...



Thứ Bảy, 21 tháng 6, 2025

Người cha dượng giang hồ - P2

Trận đòn gài bẫy (tiếp theo)

    Những roi tiếp theo, lão Hùng bắt Minh đứng giữa nhà, hai tay chìa ra đỡ lấy một chồng sách dang ngang sang hai bên, đôi chân trụ vững dang rộng hơn vai, tuyệt nhiên lưng và đầu phải thẳng như đứng chào nghiêm trong quân đội, phơi bày toàn bộ tư thế chịu phạt. Sau khi lia mắt ngắm nghía từng đường nét nam tính trên cơ thể săn chắc của Minh, kể cả vùng lông rậm phủ trên hạ bộ chàng trai 17, lão cha dượng bắt đầu ra sức vung roi, từng tiếng vụt chua chát, hắn trút xuống thân thể Minh ở nhiều vị trí khác nhau. “Vút…chát, Vút…chát, Vút…chát….” một vài roi ở đùi trước ngay bên dưới vùng hạ bộ, một số roi ở bắp chân, bước ra phía sau, lão quật thẳng tay vào vùng đùi non nơi giao nhau giữa mông và chân. Thấy Minh chao đảo oằn người vì đau, lão bắt cậu đứng dang rộng chân thêm nữa rồi giáng đòn hiểm, lão Hùng đặc biệt thích thú ra đòn ở phần đùi trong nơi riêng tư của một chàng trai mới lớn. Hắn quật thẳng tay, càng đánh càng sướng tay, chỉ mong sao Minh vì đau mà né đòn, đếm trật nhịp hay làm rơi tập sách mà có cớ đánh lại từ đầu thật đau. Khắp mình mẩy Minh bây giờ là vô số lằn roi ngang dọc, đỏ ké như rướm máu. Nhưng Minh, một cậu thanh niên tuổi 17 đã quá quen với đòn roi từ lúc lão về căn nhà này, cậu mím chặt môi cắn răng chịu đựng đau đớn, không khóc, không né đòn cũng không gục ngã. Cậu đứng trân mình, phơi bày thân thể ra chịu đòn, mồ hôi cậu vẫn tiếp tục tuôn ướt cả thân hình đang đứng trần truồng chịu hành hạ giữa phòng. Càng đánh, càng hăng, lão vun roi chan chát lên da thịt Minh, từng roi quất xuống là tiếng Minh cắn chặt răng rồi đếm số. Mồ hôi hột từ trán không ngừng toát ra, chảy dài xuống tận cơ ngực săn chắc.

    "Vút....-chátDạ 47... Ưuuuuuummmm

 Vút....-chát - Dạ 48,... ahhhhhh....uhmmmmm

Vút....-chátDạ 49" ... azzzzummmmm!!!

    Lão tìm mọi ngóc ngách trên cơ thể cậu, dù là nơi riêng tư tế nhị nhất mà trút đòn hiểm. Vừa đánh, lão vừa thích thú ngắm nghía cơ thể hoàn mỹ săn chắc tuyệt đẹp của Minh, vừa trân trân nhìn xem biểu hiện trên gương mặt cậu khi chịu đau đớn. Bước ra đằng sau người Minh, lão đưa mắt thưởng thức cặp mông săn chắc đang căng ra chịu đòn của cậu, lão thầm đếm xem bao nhiêu lằn roi ẩn hiện trên cánh mông đỏ tươi rướm máu đó. Lão Hùng cố kéo dài thời gian phạt đòn, hắn biết càng về lâu, tay cậu càng mỏi nhừ vì phải bê chồng sách dang ngang chịu phạt. Nhìn Minh đau đớn, hắn cảm thấy phấn khích tột độ, thêm chút hơi men trong người, lão cha dượng sướng rân lên đưa tay tra vào đũng quần cộm lên một cục vuốt lấy vuốt để nhưng không để Minh trông thấy.

    Chợt lão hưng phấn, bước ra phía trước, mắt đỏ ngầu nhìn chăm chăm vào vùng lông bụng của Minh, hắn lia mắt dò xét nhìn hai đầu vú hồng hào chạy dọc xuống phần thân dưới đen rậm vùng hạ bộ 11cm đó. Minh đang tuổi phát triển cao, lông mọc ngày thêm rậm rạp, bao quy đầu đã tuột hẳn về sau hẳn, lộ rõ cái đầu khấc nam tính hồng hào đẹp mắt ra dáng một người đàn ông khỏe mạnh trưởng thành. Lão Hùng ngắm nghía một hồi rồi quyết định sẽ hành hạ cu dái cậu cho thỏa chí. Hắn nheo mắt, nhoẻn miệng cười một cách bí hiểm và lập tức đổi roi, soi soi mấy cây roi tre đã chuẩn bị, lão cha dượng lựa cây tre non nhỏ nhất, bề mặt trơn láng nhưng có phần dẻo dai hơn liền lập tức giáng mấy roi xuống cu của Minh, ngay phía dưới đám lông tư mật nhạy cảm, lực có phần nhẹ hơn nhiều khi đánh vào mông và đùi nhưng cái đau Minh chịu đựng thấu trời mây, không từ nào diễn tả. Mắt Minh trợn ngược đau đớn.

"Trót...- Ưm..mmm 51 A….hhhh Đau quá dượng ơi, xin dượng đừng đánh ở đó,…  - Minh nhíu mặt, trán nhăn lại quằn quại, hai tay đang dang ngang cũng không trụ được nữa mà hạ xuống, cậu oằn người vặn mình nghiêng ngã ôm lấy hạ bộ vì vừa bị đánh vào chỗ hiểm.

- “Mày đếm thiếu chữ dạ rồi, còn dám cong tay che cu hả? Đứng thẳng lên cho tao, bỏ tay ra, thẳng lưng lên, hai tay dang ngang, tao quất lại. Nể tình đánh chỗ đầu cu mày nên tao chỉ bắt mày đến lại roi vừa rồi thôi. Mày còn tái phạm là ăn đòn chập 2 từ đầu nha chưa, thằng ăn hại. Lão Hùng vô cùng phấn khích sau cú đòn hiểm vừa rồi, tay hắn không ngừng nhịp nhịp dọc theo chiều dương vật Minh mặc kệ Minh đang đau như chết đi sống lại. 

- Thẳng người lên, đếm rõ cho tao, thẳng tay dang ra, đếm.  "Vút....-chát- Ưm..mmm- Dạ, 51 Aaaa….hhhh Đau quá, A…., Ưmmm….-  Vút....-chát- Ưm..mmm Dạ, 52, ….. Con chết mất dượng ơi! Đauuuuuuuu

… Cứ cách 1 phút lão cha dượng mới quật tiếp một roi vào chỗ hiểm của Minh, đủ để Minh chịu đựng đau đớn và tủi nhục. Trong khoảng thời gian đó, ngọn roi trong tay lão không ngừng vuốt dọc theo chiều của quý của Minh, gõ gõ lên đầu khấc của cậu, mắt lão không quên nhìn biểu cảm đau đớn, tủi nhục mà Minh đang oằn mình chịu đựng.

    Vút....-chát- Ưm..mmm Dạ, 53, ....

Vút.... - chát - Ahhhhhhh...mm mm Dạ, Dạ 54... Aaaaaa..... - Dạ, con biết lỗi rồi dượng ơi. Xin dượng đừng đánh ở đó, số roi còn lại đánh gấp đôi ở tay cũng được. Đừng trút roi vào chỗ đó, con đau lắm dượng – Minh khẩn thiết nài xin, giọng run và thở gấp như vừa chạy mấy cây số từ trường về. Lão dượng cũng thừa biết chỗ riêng tư đó đánh vào thì đau đến mức độ nào. Đều là đàn ông sao hắn không biết. Và rồi hắn cũng dừng lại, trong đầu hắn chợt có ý định mới cho sau này. Thế là hắn không giáng đòn vào nơi tư mật ấy nữa, tay vẫn tiếp tục nhịp nhịp cái roi trên đầu khấc cậu, vuốt nhẹ vài cái dọc từ lông bụng xuống bìu, vừa nhịp, hắn vừa hỏi: Thôi được, vậy mày còn bao nhiêu roi nữa?

    Minh gật nhẹ đầu, lập tức 3-4 giọt mồ hôi nhễ nhại nhiễu xuống sàn, cậu mắt nhắm lại thật chặt cho mồ hôi không chảy vào khoé mắt cay xè, mồ hôi hột trên tráng vương lã chả: "Dạ, … ưmmmm, Ahhhhh!!! Dạ con xin lỗi dượng, (Minh oằn người đau đớn vì chưa dịu được cơn đau đến từ hạ bộ khi bị đánh) - " Dạ con chịu được 54 roi rồi, còn 6 roi nữa, thưa dượng!

    Lão Hùng tặc lưỡi 1 cái, gật đầu, tay vẫn nhịp nhịp cái roi đầy chết người nơi đầu khấc, miệng  hắn cười nhếch nhếch mép tỏ vẻ khoái chí, Vậy số còn lại tao đánh gấp 3 vào tay mày, 6 gấp 3 là 18! Mà tánh tao không thích lẻ tẻ, ăn đòn phải tròn roi chứ! Thôi tao làm tròn 20 cho đẹp. Mỗi bên tay 10 roi. 

- Dạ thưa dượng, con, con nảy nói số còn lại… - Minh uất ức đầy đau đớn và sự chua xót trình bày. Bỗng…: “Chát…”- một roi như trời giáng vào cánh tay trái đang dang ngang trong tư thế chịu phạt roi mỏi nhừ của Minh. – “Mày không có sự lựa chọn, thằng ranh, hoặc là ăn nốt 6 roi vào đầu khấc, hai là 20 roi vô tay. Mày chọn lẹ cho tao.”

Minh nhắm mắt, nuốt nước bọt một cái ực, cậu kìm lại, kìm giọt nước mắt oan tức chực chờ rơi xuống. Khoé mắt Minh cay xè, mặt mài đỏ bừng và trán nổi cả gân máu vì chịu đau đớn. Thật, cậu không có sự lựa chọn nào ngoaì cam chịu. Dù hắn có nói nhân 4, nhân 5 thì cậu cũng phải chấp nhận. Làm sao một thằng đàn ông có thể chịu được đánh roi tre vào đầu khấc như vậy, không thể.

-    Dạ con xin chịu 20 roi. Con chịu, con chấp nhận – Minh nhắm chặt mắt, gật đầu trong uất nghẹn.

-    Tao cũng thừa biết mày sẽ chọn cái gì. Thằng ranh con. – Lão Hùng cười trong bụng thầm nghĩ: Cứ chờ đó đi, rồi sớm muộn tao cũng sẽ cho mày triệt giống, khỏi nối dõi tông đường cho thằng cha quá cố của mày. Nói rồi hắn bước ra sau lưng Minh, đi lại chỗ tủ bàn làm việc, lấy ra cây thước gỗ. Minh không dám nhìn theo, trong lúc chịu phạt, ánh mắt cậu chỉ có thể nhìn thẳng về phía trước; Đó là quy định mà lão cha dượng đặt ra.

– Vậy mày bước qua đây, bỏ đống sách trên tay mày xuống, đứng thẳng chìa tay ra cho tao, rụt tay lại là ăn đòn gấp đôi đánh lại từ đầu nha thằng ăn bám. Mở to cái miệng ra rồi đếm từ số 1 tới 20 cho tao kèm theo câu: “Con bất cẩn làm bể chén, đánh đáng lắm!” cho tao, nhanh chóng nói, vấp một cái là không tính nha thằng mất dạy. Nói rồi hắn dốc thẳng tay quất trực diện vào đôi tay đang chìa ra đón đòn roi của Minh. Vút....-chátDạ 1 - Con bất cẩn làm bể chén, đánh đáng lắm!.

Vút....-chátDạ 2 - Con bất cẩn làm bể chén, đánh đáng lắm! …Vút....-chátDạ 3 - Con bất cẩn làm bể chén, đánh đáng lắm!...

Cứ như thế, đến roi thứ 20, hắn toàn lực mà đánh xuống. Tay Minh dù chưa chảy máu nhưng đỏ bầm, không còn nhìn rõ được chỗ nào còn trắng hồng, tất cả là một màu đỏ sậm, sưng phồng đau rát tột cùng.

Minh vẫn còn chìa tay ra đó, cả thân người trần như nhộng, đứng tồng ngồng như đứa trẻ mới đi tắm vào, chỉ có điều… Minh đã là chàng trai 17 tuổi. 

-       Mày còn đứng đực người ra đó làm gì, muốn ăn đòn thêm à! Tội mày chưa xong đâu. Như tao đã nói, tối nay mày không được ăn cơm. Đi xuống bếp gôm mớ chén tộ li bể vô cái rổ rồi lên đây, quỳ gối cho tao. Mày làm trong vòng 3 phút mà sạch sẽ đạt yêu cầu thì vô đây tao cho mày mặc quần lại chịu phạt quỳ. Giờ mày mặc quần vô rồi ra đó gôm miểng đi, giờ này tụi con nít đi học về, chẳng may nó thấy cu dái lông lá với cái đích rươm rướm máu của mày thì tự mày chịu.

    Minh “dạ” một tiếng rồi nhanh chóng mặc lại chiếc quần đùi trắng đá banh. Phần mông do bị rướm máu bởi roi tre cứa nên hoen ra cả quần một vết đỏ. Lão Hùng thấy càng khoái chỉ hả dạ. Minh chạy thật nhanh ra sau bếp, vớ cây chổi cùn gôm cho nhanh đóng chén li vỡ tan tành kia, đổ vào cái rỗ lớn rồi nhanh chóng mang vào chịu phạt quỳ. – “ Nhanh ha, coi bộ cũng sợ bị cởi quần ở truồng chịu phạt, thằng ranh này, tao còn lạ gì với cái bộ dạng tướng tá khiến mấy đứa con gái tuổi mới lớn phải mê mẩn của mày nữa, nhưng mày đã chậm quá 3 phút, trễ gần 30 giây… Nhưng mà thôi, tao không bắt mày lột quần trần như nhộng đâu. Mày qua đó, quỳ xuống, vén cái quần kéo thấp lộ cái mông đầy roi mày ra cho tao, không cần cởi hẳn. Quỳ đó, giơ cái đống chén này lên trên đầu 1 tiếng cho tao. Giờ tao đi lại võng nằm, mày mà lớ ngớ chùng tay hay làm đổ là ốm đòn với tao. Mông mày còn tứa máu kìa, chưa lành để ăn đòn thêm đâu.

Minh “Dạ” một tiếng rồi lặng lẽ lại góc tường, quỳ xuống chịu phạt, cậu đưa tay kéo quần xuống vừa đủ để lộ cặp mông chằn chịt vết roi ra, hướng về phía võng lão Hùng đang nằm cầm điện thoại quay quay, chụp chụp. Sau 30 phút đồng hồ, tay cậu mỏi nhừ vì phải đội mớ miểng bể trên đầu, đầu gối nhức nhối vì quỳ trực diện dưới nền gạch. Mồ hôi Minh tuôn như vừa đi chơi đá banh về, chảy dọc theo sống lưng xuống mông đùi rát buốt vì roi càng thêm phần đau rát. Nhưng tuyệt nhiên Minh không dám hạ thấp tay hay nghiêng người cho đỡ mỏi. Cậu biết, lão cha dượng vẫn đang chăm chăm nhìn ngắm, săm soi từng đường nét trên cơ thể cậu.  Minh đã quá đau rồi, cậu không muốn chịu thêm bất kì hình phạt nào nữa. Cũng may mai là Chủ nhật, không phải đến trường. Nếu không sao cậu có thể ngồi nổi gần chục tiết trên ghế với cái mông đầy vết roi tre này. 



Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2025

Người cha dượng giang hồ - P1

Phần 1: Trận đòn gài bẫy

Kí ức những năm tháng thiếu niên

Sơ lược các nhân vật:

  • Minh (Năm nay vừa lên lớp 11): Một thiếu niên 17 tuổi hiền ngoan, thông minh, ít nói và sống khép kín. Với chiều cao 1m73, Cậu sở hữu gương mặt sáng ưa nhìn với đôi mắt tinh anh nhưng đượm nét buồn, bên trong đầy tổn thương.

  • Hùng (ba dượng, 43 tuổi): Em bà con chú bác với lão Hải - một tên trùm cho vay nặng lãi. Công việc chính của tên Hùng hằng ngày là đi góp tiền lãi và dắt theo đám đàn em đi đòi nợ thuê. Hùng có máu liều, dáng vóc to con, bậm trợn, thân hình xăm trổ khắp người, hắn cực kì gia trưởng, thô lỗ cộc cằn. Tên Hùng không ưa Minh, cực kì căm ghét cậu. Hắn luôn cho rằng Minh là “gánh nặng” và luôn tìm cách gây khó dễ đứa con riêng này.

  • Lan (mẹ Minh, 41 tuổi): Người phụ nữ yếu đuối, quá hiền từ và mê muội trong chuyện tình cảm, cố giữ gìn hạnh phúc gia đình mong manh.

    * Sơ lược hoàn cảnh gia đình: Cuộc sống trước đây, do phải vay mượn chạy chửa thuốc men lo cho chồng, sau khi ba ruột Minh qua đời, bà phải một mình bươn chải, vừa nuôi Minh ăn học, vừa trả số nợ ba ruột Minh để lại. Mà chủ nợ chẳng ai khác là lão Hải, anh họ chú bác ruột của ông Hùng, một ông trùm cho vay nặng lãi. Hằng ngày, mẹ Minh phải đi làm từ 5 giờ sáng đến tối muộn mới về. Chính vì lao lực như thế, bà đã từ lâu mang trong mình căn bệnh hở van tim 2 lá và suy thận!


Phần 1: Trận đòn gài bẫy

Chiều thứ Bảy sau khi đi học về, vừa một mình loay hoay chuẩn bị mọi thứ cho bữa cơm tối, Minh còn phải tranh thủ rửa bát bên hiên dưới cơn mưa chiều tầm tã, tay run lên vì nước lạnh. Bàn tay có vết lằn đỏ do vừa bị đánh...

Ca học chiều kết thúc lúc 16 giờ, vừa về đến nhà, chưa kịp ăn uống gì, Minh đã phải cởi vội chiếc áo trắng đồng phục, mặc nguyên chiếc quần tây học sinh lúi cúi vo gạo nấu cơm, rồi lúi cúi ngồi rửa cả một mâm chén đầy ắp do lão bố dượng vừa tiếp bạn nhậu xong. Hắn đang ngà ngà say, miệng lẩm bẩm chửi rủa tên ăn bám là Minh. Từ sâu trong thâm tâm của hắn, Minh là gánh nặng, là thứ của nợ vướng bận hạnh phúc gia đình riêng của gã và vợ, là chướng ngại vật cản trở hắn cởm hết tài sản nhà cửa và mớ đất đai còn lại của người vợ đang mang căn bệnh quái ác kia. "Nếu không có thằng Minh,..." - hắn trộm nghĩ rồi đưa cặp mắt cay nghiệt liếc nhìn sang chàng thiếu niên đang cởi trần dầm mưa rửa chén sau bếp.

Càng nhìn Minh, hắn càng tỏ vẻ khó chịu. Sớm giờ nó đi học nên chẳng tìm thấy cớ nào để tẩn nó một trận cho bỏ ghét. Con vợ bệnh hoạn hôm nay lại tăng ca kiếm thêm tới khuya mới về. Thế là trong đầu hắn nảy ra một ý định đen tối. Hắn liền lấy cớ trời ngả chiều rồi, kêu Minh ra khép cổng rào lại rồi mang cất chiếc xe Honda SH mới mua vào trong nhà:

- Thằng Minh đâu, ra ngoài khép cửa lại coi, biết mấy giờ rồi không? Mày muốn trộm vào rinh chiếc xe của tao đi à? Mạng mày không đáng bằng cả cái xe của tao.

    Minh nghe thấy vậy liền lập tức bỏ dở đống chén vừa rửa sạch, chạy vội ra đóng cổng và cẩn thận dắt xe vào nhà cho lão bố dượng. Từ sau những trận đòn, Minh không bao giờ dám cãi lời hay dám nói câu: "Đợi tí con làm ngay". Đối với hắn, 1 tiếng là phải dạ, phải làm ngay, chỉ cần trễ nải cãi lời giải thích, mấy cái bạt tai liền giáng xuống, mấy cú đá vào hông, vào đùi non hay bất cứ thứ gì trong tay, hắn đều không nương tình mà phang cậu ngay. Bước sang tuổi 17, Minh không phải không dám đứng lên bật lại, nhưng vì nhiều lí do uẩn khúc đằng sau. Trong đó có mẹ cậu... Chính vì mẹ, vì thương mẹ, Minh chỉ biết cắn răng cúi đầu chịu đựng. Không ít lần Minh đã tận mắt chứng kiến cảnh mẹ mình bị lão Hùng bạo hành chuyện giường chiếu, nhất là khi Minh có thái độ cãi ý hắn. Lão chồng vũ phu ra sức chửi, đánh, lão tát mẹ Minh, thạm chí đấm, nhéo bầm cả người mẹ của Minh vì tội không biết dạy con. Mẹ Minh chỉ biết chịu đựng, thà mình chịu hơn là con trai của mình. Nhà Minh đang mắc một số nợ lớn vay của tên Hải. Thời gian qua do làm lụng vất vả, ngày đêm tăng ca, nhịn ăn nhịn mặc đến kiệt sức mà mẹ Minh chỉ đủ trả tiền lãi. Số tiền cả gốc lẫn lãi hiện giờ đã vượt trên 2 tỉ, nó quá lớn với khả năng của hai mẹ con Minh. Đó là lí do mẹ Minh khi vừa chịu tang chồng 3 năm là phải bấm bụng tái giá bước thêm bước nữa lấy tên Hùng. Bọn con gái trong xóm thời đó ai chẳng biết Hùng là tên máu mặt giang hồ, anh em cột chèo chí cốt với lão Hải xã hội đen chuyên đi đòi nợ mướn và cho vay nặng lãi, bọn chúng không từ bất cứ thủ đoạn nào. Nhưng cũng chính nhờ lấy tên Hùng, lão Hải mới xí xoá giảm bớt một phần tiền lãi hàng tháng phải trả. Nếu như không có tên Hùng ra mặt, không biết rồi đây hai mẹ con Minh phải sống thế nào. Đó chính là lí do khiến Minh phải cúi đầu chịu đựng đến khi tốt nghiệp THPT lớp 12. Chỉ có con đường học vấn mới giúp cậu thoát khỏi cảnh hiện tại. Minh sẽ giúp mẹ trả hết nợ và tìm một mảnh đất khác làm lại từ đầu. Nơi đây chứa quá nhiều kí ức đau thương mà mẹ con Minh phải chịu.

...,     Chỉ chực chờ có thế, lão Hùng liền bật dậy chạy ra sàn nước, vớ chai dầu ăn đổ một ít xuống phần gạch mà lão đoán chắc Minh phải ôm đống chén vừa rửa xong đem lại đó phơi cho ráo. Xong việc, hắn liền nằm lại võng giả vờ xem điện thoại như chưa hề có việc gì. Bỗng, một tiếng "choang!!" vang vọng từ sau bếp, Minh trượt lớp dầu trơn làm đổ bể hết đống chén đĩa vừa rửa tan tành. Chỉ chờ có thế, hắn liền đứng phắt dậy, bước xuống bếp không nói không rằng đá Minh một cái thật mạnh vào đùi khiến cậu ngã quỵ, đau đớn. 

- Cái thằng ăn hại, mày vừa làm gì vậy hả? Mày dằn mặt tao phải không? Thằng phá của. - Vừa quát, hắn vừa bạt tai liên tiếp xuống mặt Minh. Hắn xách một bên lỗ tai của Minh lên tát 5, 6 cái nổ đom đóm mắt.

Minh hốt hoảng, xanh hết mặt mày, vội quỳ gối khoanh tay phân trần: 

- Dạ không có dượng ơi, Con trượt chân té, sàn trơn quá. Con không cố ý đâu dượng, dượng tha cho con. Con, ... con xin lỗi dượng.

- Mày khỏi giải thích, 16, 17 tuổi đầu, tướng tá cao ráo bảnh bao đẹp mã y như thằng cha ruột mày mà ăn hại, không làm được gì. Dám làm đổ hết chén tộ nhà tao. Tối nay anh em xã đoàn bạn tao lại nhậu lấy gì tao tiếp tụi nó hả? Bữa nay tao không dạy mày một trận tao làm con chó. Đ* M* m**,...

Nói rồi hắn tát cậu thêm mấy cái thẳng tay rồi đạp cửa một cái thật lớn, hét: - Mày đi vô phòng bày sẵn tư thế cho tao. Tao đi chẻ mấy cái roi tre về xử mày. Bữa nay tao cho mày nhịn đói, thằng ăn hại. Minh run hết tay chân khi nghe hắn quát. Cậu thừa biết hắn chỉ tìm cớ để trút giận lên thân thể cậu. Minh biết, càng lớn, Minh càng giống bố. Cậu sở hữu một đôi mắt sáng tinh anh, sống mũi cao và nụ cười hiền lành ngọt ngào ấm áp giống bố. Đó là lí do hắn càng ngày càng ghét cậu. Minh đẹp trai, học giỏi giống Bố ngày xưa, cũng chính cái nét đó mà mẹ Lan ngày xưa đã chọn bố Minh dù bố Minh nhà nghèo nhất xóm. Cậu đau đớn, nhớ bố mà uất nghẹn: "Giá mà bố còn sống", Bố ơi!...

    Minh đứng sựng người, mặt xanh xao nhìn xa xăm. Ngoài này, tên dượng xách con dao đi chặt roi tre sau nhà. Hắn bó gần 4,5 cây roi dài ngoằn, vừa chuốt roi, vừa đưa lên xem vừa tay chưa, rồi thỉnh thoảng quất "trót, trót..." trong không khí. Miệng hắn nở một nụ cười khoái chí, nham hiểm lạnh toát.

Minh vào phòng, tự cởi quần dài và quần lót ra, thay bằng chiếc quần đá banh mỏng, không được mặc quần lót và áo. Rồi quỳ sẵn trên giường, bên dưới kê cái bàn phím máy tính, hai tay giơ lên cao khỏi đầu. Đó là quy định mỗi khi chịu đòn mà lão ba dượng đặt ra, không được phép trái ý. Mồ hôi tươm ướt sống lưng cậu, chảy dọc xuống chóp lưng eo, xuyên qua lớp quần mỏng chảy xuống đỉnh mông.

Tiếng chửi bới lại văng vẳng, lão Hùng đứng ngoài cửa, tay cầm một mớ roi tre, vuốt vuốt, nhịp nhịp trên tay, ánh mắt nham hiểm đầy tia lửa giận đưa mắt nhìn thân thể cậu đang giữ tư thế chuẩn bị chịu phạt đòn. Quá đúng ý đồ của hắn, ở tuổi 17, Minh trắng trẻo và đẹp trai, thân hình dù không quá rắn rỏi nhưng cũng săn chắc hơn nhiều so với mấy đứa trạt tuổi Minh trong xóm. Hắn liếc nhìn xuống bờ mông của Minh, cặp mông săn chắc căng tròn, nơi đủng quần chàng thanh niên 17 tuổi thì nhô ra một khúc vì không mặc quần lót. Thật, thằng này tướng đẹp y như thằng cha ruột nó. Hắn tặc lưỡi vừa hận đời, vừa ghen tức, nhớ đến thù hằn năm xưa ba Minh đã phủ tay trên và đoạt cướp lấy sự trinh nguyên của vợ hắn - mẹ Lan.

Lão xăm xăm bước vào, sặc mùi cay nghiệt:

- Rửa có mấy cái chén cũng không xong, mày sống để làm gì trong cái nhà này?

Minh cúi đầu, không dám giải thích thêm lời nào, tay vẫn giơ cao chịu tội:

- Con, con xin lỗi dượng. Con bất cẩn làm đổ chén đĩa, con biết lỗi rồi. Lần sau con không dám tái phạm nữa.

- "Chát"

Một roi liền giáng xuống tấm lưng trần của cậu. Một lằn đỏ lập tức nhô lên. Minh mím chặt môi, 2 tay gồng cứng lại chịu đau.

 - Mày đúng là đồ tệ hại, vô dụng. - Tên bố dượng ra sức quát, vụt roi liên tiếp không chút nương tay như trút giận.

"Vút....-Chát,... Vút....-chát,...Vút....-chát" - Từng roi giáng xuống lưng Minh như trút nước. 

Giơ thẳng tay lên, thằng ch*, mày muốn tao lột sạch đồ treo mày lên đánh không hả?

"Vút....-Chát,... Vút....-chát,...Vút....-chát...t" 

Sau gần 20 roi vụt thẳng tay, lưng cậu nổi đầy hết lằn ngang, lằn dọc. Người Minh mồ hôi nhể nhại, vầng trán nổi cả mạch máu vì đau đớn. Thế nhưng đó chỉ là bước dạo đầu, nơi hắn muốn trút giận đâu phải là bóng lưng trắng mịn thẳng tấp trần trùi trụi đó mà là cánh mông sau lớp quần đá banh kia.

- Mày, lần này làm đổ hết đóng chén, tộ dĩa của tao. Tao nể tình mày rửa chiều tối, trời mưa, trơn trợt chỉ phạt mày 20 roi cảnh cáo. Đó là cái tội chung phạt mày răn đe tội bất cẩn. Bây giờ mày đếm coi mày làm bể bao nhiêu chén, bao nhiêu dĩa, bao nhiêu li, mỗi cái ăn 5 roi cho tao. Tao sẽ cho mày một trận nhớ đời rồi lấy tiền ăn sáng của mày bù vào mà mua mới. Nghe rõ chưa?

"Vút....- Chát"... Sau mỗi câu nói là một roi vụt thẳng vào cánh lưng chằn chịt vết roi của Minh.

Minh nghe như chết đứng, vừa phải chịu đòn nát mông, vừa phải nhịn ăn để bù lại số chén đó. Nhưng cậu không còn lựa chọn khác ngoài cắn răng gật đầu chấp nhận. Lại còn phải cảm ơn dượng đã xử nhẹ. - Dạ thưa dượng, vừa rồi con rửa tất cả là 3 chén sứ, 2 dĩa đựng mồi, 3 ly thuỷ tinh uống bia. Số lượng là 8 cái nhân 5 roi là 40 roi. Con xin chịu đòn, con biết lỗi rồi dượng ơi!

    Minh cúi mặt, miếm chặt môi che giấu sự uất ức, bạo hành mà cậu phải chịu. Lão dượng tặc lưỡi một cái, miệng nở một nụ cười khẩy nham hiểm. Thế là tổng cộng quất nó thẳng tay 60 roi. Nói ít không ít nhưng nhiều thì cũng chẳng đã tay. Hắn thầm nghĩ: biết vậy để thêm vài cái chén, cái li nữa để hành hạ nó cho đã. Nhưng đầu hắn nảy số nhanh, hắn đã tìm được cách để đánh đập cậu thêm.

- Chưa xong đâu, sau trận đòn, mày phải dọn hết đống chén bể đó rồi quỳ 1 tiếng đồng hồ bợ đống chén bể giơ cao trên đầu cho tao. Cong tay hay làm rớt là tao quất mày mỗi lần thêm một chục roi. Nghe rõ chưa? Còn bây giờ, mày chờ gì nữa mà không tuột cái quần ra.

    Minh nuốt nước bọt, mồ hôi vẫn tươm ra như mưa ướt hết cả cơ thể, hạ thấp tay xuống kéo chiếc quần tuột khỏi mông, cậu trần truồng trước mặt tên dượng tàn ác, lộ rõ phần thân dưới 11cm lúc bình thường và cả đầu khấc đã lộ ra đầy đặn. Nhưng đây đâu phải lần đầu, cậu chẳng còn thấy ngại như lần đầu tiên sau khi dậy thì bị lão Hùng bắt cởi quần ăn đòn nữa, nhưng thay vào đó là sự uất ức, nấc nghẹn nơi cổ họng. Cậu không dám khóc, cũng không dám xin xỏ được phép mặc quần áo khi chịu đòn roi, hắn từng cảnh cáo nếu dám khóc hay né đòn trong lúc chịu phạt, số đòn roi sẽ nhân 2 rồi đánh lại từ đầu, lại còn bắt đứng trần truồng giữa phòng khách trước nhà chịu đòn. Minh cắn chặt môi, đôi bàn tay nắm chặt hình nắm đấm, miệng hô to nhịp đếm theo từng roi hắn giáng xuống.

"Vút....-chát,... Vút....-chát,...Vút....-chát" ... Dạ 1, Dạ 2, Dạ 3...

"Vút....-chát,...Dạ 4  Vút....-chát,... Da, 5....Vút....-chát" ...

...

Đánh đến roi 30, cặp mông Minh giờ đã chằn chịt vết roi, đôi chỗ lằn ngang lằn dọc chồng chéo lên nhau, 1 hai vết đã rươm rướm máu. Roi tre cũng đã gãy 2 cái, nhịp roi trên cánh mông Minh một lúc, Hắn quát: - Mày đứng dậy, đi qua bên cửa sổ, chống tay gập cúi người lên đó cho tao. Hai chân đứng rộng ra. Lẹ, thằng vô dụng! Vừa dứt lời, hắn vun roi vút "trót trót 2 roi" thật mạnh lên phần đùi non, nơi giao nhau giữa mông và đùi của Minh. 

Cậu điếng người, đau không tả xiết nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, tuyệt nhiên không dám khóc hay né đòn. Cậu quá hiểu hậu quả của việc đó, dù chảy nước mắt là phản ứng sinh học tự nhiên của con người khi chịu tra tấn đau đớn. Minh đứng dậy, cởi chiếc quần đùi trắng ra hoàn toàn, gấp gọn lại để lên kệ bàn, người trần như nhộng nhanh chóng bước đến cửa sổ. Cúi gập người, chân kiễng nhón lên cao, hai chân dang rộng. Tiếng roi lại vun vút tràn ngập trong phòng.

"Chát,... chát,...chát" ... Dạ 31, Dạ 32, Dạ 33... Minh hô rõ từng số roi chịu phạt oan. Cậu biết chỉ cần trật một nhịp hay đếm thiếu chữ Dạ, lập tức sẽ bị ăn đòn lại từ đầu.

Chợt, nhịp roi bỗng chậm lại, lão để chiếc roi tre trên sống lưng Minh, tiến tới bàn ăn, tay lão Hùng cầm thêm lon bia uống nhấp từng ngụm ừng ực khoái chí như muốn thưởng thức cái cảm giác đê mê chết người kia, bên dưới của gã dựng cứng ngắt, u lên hẳn một cục to đùng. Không gì sướng bằng được tự tay hành hạ, đánh đập con riêng, từng là tình địch của mình thời trai trẻ, lại còn là một thằng thanh niên tuổi mới lớn. Hắn lại tặc lưỡi, liếc nhìn và thưởng thức toàn bộ thân thể Minh đang trân mình ra chịu phạt đòn, nói chính xác hơn là chịu hành hạ.


----- Trận đòn vẫn còn tiếp diễn...

Những roi cuối cùng, hắn bắt Minh đứng giữa nhà, ...

Người cha dượng giang hồ - P3

  Trận mưa roi [Kí ức những năm tháng thiếu niên] Sơ lược các n hân vật : Minh  (Năm nay vừa lên lớp 11): Một thiếu niên 17 tuổi hiền ngoan,...