Thứ Ba, 29 tháng 7, 2025

Địa ngục tân binh * - P2 (Tập đặc biệt)

 TRẬN TẮM MÁU

Trại cải huấn: Địa ngục hợp pháp - Không ai trong số tân binh được chọn đến đây bằng nguyện vọng. Tất cả đều là người bị ghét, bị ép buộc phải nhập ngũ, bị “cắt sóng”, bị “thanh lọc nội bộ”. Kẻ thì mất lòng cấp trên, người thì dính tai tiếng chính trị mà bị bẻ lái vào danh sách “huấn luyện tăng cường”.

Khu trại cải huấn nằm sâu trong khu tự trị được quân đội phe đối lập cai quản, biệt lập với doanh trại ngoài. Mỗi ngày bắt đầu từ 03:40 sáng, tập chạy đến nôn khan, sáng không có ăn nếu hô sai điều lệnh, đêm ngủ không quá 6 tiếng, và tất cả hình thức phản ứng đều bị liệt vào “chống đối” – bị phạt bằng roi gậy và bức hại không giới hạn hoặc từ bất kì thủ đoạn nào. Tất cả chỉ gói gọn trong hai chữ: “Trung thành!” - Cầm roi, đọc lệnh và thi hành mọi yêu cầu mệnh lệnh từ cấp trên. 

Quách Hào Nam – K17, một tên lính đặc biệt, đẹp trai, tài giỏi, nhưng bị đưa vào đây với chỉ thị ngầm từ trên xuống: Phải làm cho nó khó sống vào, mọi thứ diễn ra trong âm thầm kéo dài và bí mật. Chàng trai Hào Nam cao 1m85, cơ bắp vừa vặn, da sáng, ánh mắt điềm tĩnh – Nam không hợp với nơi này. Nhưng chính vì không hợp, nên mới bị đẩy đến đây. Con của một nghị sĩ bị thanh trừng, hạ chức, Nam bị gán mác “đối tượng cần thanh lọc âm thầm”. Không cần bản án, không cần hồ sơ – chỉ cần một lệnh miệng.

Trong hai tuần đầu, cậu luôn đạt chỉ tiêu – chưa từng vi phạm. Cả khi bị phạt chung, Nam vẫn lặng lẽ chịu đòn cùng người khác – không than, không né, không đổ lỗi. Điều đó khiến không ít người ngầm tôn trọng. Nhưng cũng chính vì vậy… Trung Sĩ Ái Thái Toàn - Toàn “Sẹo” bắt đầu ghét. Hắn ta là thủ lĩnh bóng tối của đámlính cũ có vết sẹo kéo dài bên cổ trái, là đàn anh khóa trước nhưng có thân thế đặc biệt. Được một cán bộ cấp cao bảo kê ngầm, Toàn không chỉ quản lý đám lính mới, mà còn trực tiếp góp ý danh sách “nên rèn mạnh tay”.

Hắn ghét nhất hai loại người:
– Một là những đứa yếu hèn.
– Hai là những thằng không chịu khuất phục dù bị đánh đến trầy mông, rách lưng.

Và Nam… là loại thứ hai.

Tối thứ sáu – phòng trực ban – nơi bắt đầu âm mưu.

21:15 – Phòng trực ban – ánh đèn mờ, quạt trần kêu cọt kẹt, khói thuốc vờn quanh trần.

Toàn ngồi trên ghế sắt giữa phòng, xung quanh là bốn tên lính cũ thân tínCửa khóa, rèm kéo. Đây không phải giờ tuần tra – mà là giờ bàn chuyện “nội bộ trật tự”.

Toàn gác chân lên ghế, nhả khói thuốc:

“Tao thấy mấy đứa tân binh bắt đầu coi nó như biểu tượng rồi đấy. Cứ kiểu chịu đòn mà không than là giỏi…Không triệt sớm, mai mốt thằng đó thành cái gai – tụi kia bắt chước.”

Dũng – anh em thân tín của gã Toàn liếm môi, gật đầu hớt lời: “Công nhận… thằng đó mặt sáng, tập ngon, cơ thể săn chắc, phản xạ nhanh. Mỗi lần bị bắt nằm hít đất, nhìn nó gồng người là tao ngứa cả mắt.”

Binh nhất Lập cười nhạt:

“Hai đại ca không biết chứ tụi tân binh giờ ngồi phòng sinh hoạt cũng toàn hỏi: ‘Sao Nam chịu được?’ Em nghe muốn lộn ruột.”

Toàn vỗ đùi:

“Tao không thích nó. Mà tao càng ghét cái kiểu nó không cần nịnh ai, mà vẫn được để ý. Tao muốn nó không còn đứng được thẳng mặt trong phòng này nữa. Lập kế hoạch đi. Gài nó bật lại ai đó – rồi dán mác ‘gây rối mất đoàn kết’.

Ngày thứ 15 – sáng Chủ nhật– sinh hoạt tự do hiếm hoi trong tuần

Sau giờ điểm danh sáng, tập thể dục, chạy bềncả khu được “xả hơi” trong phạm vi phòng chiến sĩ – nhưng chỉ là vỏ ngoài. Thực chất, đây là ngày lý tưởng để dằn mặt nội bộ, xử lý “cá biệt”, hoặc thực hiện những “phép thử” giữa lính cũ và tân binh. Nam biết rõ điều đó, nên cậu chọn im lặng, tự cách ly trong góc giường, lưng dựa tủ, cầm sổ tay – không trò chuyện, không đi vòng, không nhìn ai.

Nhưng tụi lính cũ đâu để yên.

“Chụp!”

Một cuộn giấy bị vo chặt bay thẳng vào mặt Nam.

“Ê Nam! Mày ngồi thẳng lưng lại coi. Ở đây không có thói quen duỗi lưng thả lỏng đâu nha.”

Tiếng cười lác đác nổi lên từ đám lính cũ đang nằm phè phởn phía sàn đối diện.

Nam không đáp. Cậu ngồi thẳng lại.

“Đỡ cái này luôn nè!” – một bánh lương khô cứng bị ném thẳng vào vai Nam, kêu “bộp!” một cái rõ to.

“Của mày. Không ăn thì vất.”

“Mày ăn thì chắc có thêm sức mà... chổng lên hô điều lệnh cho nhanh! Hahaha…

Tài – Binh nhất – một trong bốn lính cũ thân tín nhất của Toàn “Sẹo” – đứng giữa phòng, vỗ tay lớn:

“Rồi! Hôm nay rảnh mà, tụi mình tổ chức tiết mục nội vụ sáng!
Đặc biệt với đồng chí K
17 – người vừa dạy chúng ta bài học phải biết giúp đỡ người khác khi thấy họ bị phạt!”

Đám lính cũ cười ồ.

“K17– ra giữa phòng! Mặc áo vào, bỏ mũ – nhưng phải đeo dây nịt đầy đủ. Đứng nghiêm, hai tay sau lưng!”

Nam lặng lẽ làm theo. Vết roi dưới lớp vải mới bắt đầu rát lên trở lại.

“Bài 1: Tập phản xạ.
Tôi đọc khẩu lệnh – đồng chí hô lại lớn tiếng, sau đó làm động tác ngay. Nếu chậm – 5
0 cái hít đất.”

“Đứng nghiêm!”

“Nghiêm!” – Nam gồng người, hai chân chụm, hai tay duỗi sát.

“Nghỉ!”

“Nghỉ!” – dang chân, thả lỏng tay.

“Nằm xuống!”

Nam nằm xuống ngay, chống tay.

“Đứng lên!”

“Chậm!”

Tài đạp nhẹ vào vai Nam – ra hiệu phạt. Cậu cúi xuống, hít vừa đến cái 36 liền lập tức bị đá thẳng vào đùi non khiến cậu ngã quỵ xuống đất. Nhưng lập tức quay về thế hít đất.

- Hít chưa đạt! Đổi 50 lần đứng lên – ngồi xuống. Tay phải đụng gối, lưng phải thẳng!”

Nam thực hiện. Mỗi lần gập gối là một lần kéo căng toàn bộ phần mông sưng do trận roi hôm qua. Cổ áo đã bắt đầu đẫm mồ hôi.

Cả đám lính cũ cười rộ lên, hả hê cỗ vũ.

“Ê Nam, nếu nóng quá thì tụi tao tạt cho miếng nước nha?”
“...Không, để dành chiều ‘tắm’ tiếp chứ. Mày vội gì!
” – Tiếng một thằng cười nham hiểm nháy mắt ra hiệu.

Tài lại tiếp tục giở giọng hành lính: Mày tên gì? Tao quên rồi! K17

Nam thở dốc, lập tức hô trả lời: Báo cáo, tôi là K17 - binh nhì Quách Hào Nam.

- Tao chưa nghe rõ? Tụi bây có ai nghe rõ không?

Tất cả đều lắc đầu. Cả đám lính mới đều nhìn thẳng, không dám lên tiếng.

“Lập tức hô lại 50 lần: Báo cáo, tôi là K17 - Tôi tên Quách Hào Nam! Giọng phải đều, rõ, to!”

Nam bắt đầu hô. Càng về sau, cổ họng khô rát, nhưng không dám khựng.

“Một!”

“Báo cáo, tôi là K17 - Tôi tên Quách Hào Nam!”

“Hai!”

“Báo cáo, tôi là K17 - Tôi tên Quách Hào Nam!”

“Mười tám!”

“Báo cáo, tôi là K17 - Tôi tên Quách Hào Nam!”

“Hai mươi sáu!”

“Báo cáo, tôi là K17 - Tôi tên Quách Hào Nam!”

Một đứa lính mới thì thầm:

“Nó như bị trấn nước tinh thần…”

Một tên khác chép miệng:

“Không phản ứng, không bật lại, không nhìn ai… Tao bắt đầu thấy nó không phải người thật rồi đó.”

“Năm mươi - Báo cáo, tôi là K17 - Tôi tên Quách Hào Nam!

 Nam vừa đứng hô tên xong loạt cuối, chưa kịp thở, thì một lon bia rỗng bị ném tới.

“Phần thưởng! Tập xong phải có quà chớ!”

Nam không cúi xuống lượm. Chỉ đứng thẳng người, hít sâu, nhìn xuống nền gạch.

Ánh nắng xiên qua khe cửa, rọi lên đôi mắt ửng đỏ vì mồ hôi và cát bụi. Môi mím chặt.

Không ai bảo cậu ngồi. Nhưng cũng không ai cho cậu rời.
Sự im lặng của cậu – với tụi lính cũ – chính là lời thú nhận yếu thế.

10:00 – Gây hấn vòng hai: mở tủ đồ cá nhân.

Giờ sinh hoạt cá nhân. Mọi người được tự do lau chùi, giặt vớ, đọc điều lệnh, viết nhật ký. Nam lặng lẽ mở tủ của mình, kiểm tra lại mấy món tư trang.

Lúc Nam vừa quay lưng đi lấy nước, Lập – tên lính cũ dáng thấp, cặp mắt gian – nhanh chóng mở tủ cậu ra, lục nhanh sổ tay, rồi móc ra tấm ảnh gia đình ép trong bìa.

“Ôi trời ơi, nhìn cái gì đây nè. ‘Má, ba và thằng cu đẹp trai’? Mày đem mấy thứ tình cảm sến súa này vào đây làm gì?”

“Đây là nơi đàn ông rèn bản lĩnh, không phải góc thờ!” - Hắn cười ha hả, đưa cho Tài và Dũng cùng xem. Một đứa dùng đầu bút bi chọc nhẹ vào mặt mẹ Nam trong hình.

“Coi kìa, giống phụ nữ miền ngoài nhỉ. Trắng quá trời. Chắc quý tử nhà này được nuông chiều từ trứng nước.”

Nam từ xa thấy cảnh đó. Gương mặt anh lạnh đi ngay lập tức, ánh mắt như đóng băng, từng bước tiến tới.

“Đưa lại tấm hình.” - Giọng Nam không to, nhưng căng như dây thép.

Lập cười: “Gì? Hình má mày mà tao không được xem à?”

Nam giật tấm ảnh lại trong chớp mắt. Lập cố kéo lại – tay cậu bẻ ngược ra, và một cú đấm móc ngắn thẳng vào hàm Lập.

Rầm.

Lập ngã đổ về sau – miệng rách nhẹ. Tiếng la của Tài vang lên như chờ sẵn:

“Nó đánh người! Nó bật lại đội nội vụ! Gọi chỉ huy!”

11:10 – Phòng trực ban – xử kín

Nam bị áp giải lên phòng trực ban. Cửa đóng. Không có sỹ quan cấp cao. Chỉ có Toàn “Sẹo”, Dũng, Lập (đang chườm đá miệng), Tài – và một tờ biên bản kỷ luật đã viết sẵn.

Toàn ngồi vắt chân, đọc to trước mặt Nam: “Binh nhì Quách Hào Nam – số hiệu K17 – bị ghi nhận hành vi chủ động gây hấn, đánh vào mặt lính nội vụ Lập Trần trong giờ sinh hoạt chiến sĩ, gây mất đoàn kết nghiêm trọng.”

Nam vẫn giữ yên, giọng khàn khàn:

“Báo cáo chỉ huy! Các đồng chí lục tủ tôi, lấy hình mẹ tôi ra giễu cợt.”

Dũng đứng lên, giả bộ phẫn nộ:

“Đồng chí nói chúng tôi ăn cắp đồ? Tủ không khóa, hình văng ra, ai thấy mà không nhìn? Có ai giễu cợt không?”

Tài tiếp lời ngay:

“Tôi đứng đó từ đầu. Không ai móc đồ. Chỉ thấy Nam đi tới – rồi đấm thẳng.”

Toàn gật gù, xoa cằm:

“Đơn giản vậy thôi. Mày bạo lực, mày không biết kìm chế, mày không phù hợp với kỷ luật quân đội.”

Nam siết hai bàn tay.

Toàn nhìn sâu vào mắt cậu:

“Tốt. Vậy bắt đầu thực hiện hình thức ‘Tắm tẩy trần’. Chuẩn bị nhà tắm số 1.”

Nam lập tức bị áp giải – không còng, nhưng không còn quyền lên tiếng. Cậu bị đưa thẳng sang nhà tắm số 1. Miệng vẫn khô rát, chưa nói được hai câu thì bị cắt ngang bằng lệnh:

“Giữ im lặng. Là lính khu cải huấn này, không có quyền tự biện hộ. Mọi phản ứng đều bị ghi nhận thành chống đối.”

14:00 – Nhà tắm số 1 – cửa khóa trái.

Nam bị đẩy vào, sàn gạch lạnh tanh, nước vẫn đọng từ buổi tắm trước. Mùi xà phòng, thuốc sát trùng và ẩm mốc hòa lẫn nhau.

Tên lính cầm danh sách hô to:

“Nghi thức tẩy máu háo chiến – bắt đầu. Mặc quân phục tiêu chuẩn vào – không được sai sót. Thực hiện lệnh mặc - cởi, mặc lại – cho đến khi đạt yêu cầu sạch kỷ luật.”

Một bộ quân phục khô được vứt xuống sàn, vừa đủ áo thun xanh lính, áo ngoài quân nhân, quần dài ủi nếp thẳng và dây nịt.

Lệnh đầu tiên: “Mặc vào – trong 10 giây.”

Hào Nam, tay vẫn chưa hết đau sau trận huấn luyện hôm qua, cúi xuống nhặt bộ đồ, run tay luồn tay áo, quần kéo lên dính vào vết roi chưa lành ở đùi sau – rát như xát muối. Dây nịt cứng, siết ngang bụng vừa thắt vừa đau.

“Thời gian hết – quá chậm. Không chuẩn quân phong.”

“Cởi ra. Lại từ đầu.”

Nam cắn răng, quỳ xuống. Từng thao tác chậm rãi vì đau, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh. Mặc xong.

“Áo lệch cổ. Cởi.”

Tên lính bên cạnh bật vòi nước lạnh phun từ bên trái. Nam bị xịt ướt vai, gáy, rồi xuống bụng và quần. Tay run lẩy bẩy khi luồn tay áo ướt vào tay. Dây nịt trơn tuột không cài được.

“Không đủ chỉ tiêu. Thấp kỷ luật. Cởi. Lặp lại.”

Cứ thế… lần thứ tư, thứ năm, thứ sáu…

Bộ quân phục ướt sũng, dính bết vào người. Da thịt Nam lộ rõ vết roi, vết bầm. Cứ mặc vào, cởi ra – mỗi lần như một màn lột xác bất đắc dĩ, khiến anh như bị xé rách từng lớp tự trọng.

Rồi tên lính đọc tiếp:

“Đến lượt thay quần – riêng. Chỉ được giữ áo. Thực hiện trong 5 giây.”

Nam cởi quần dài ướt, kéo lại chiếc quần cũ – lần này cố ý chọn chiếc rách ở mông, nơi roi từng quất. Tên lính bên cạnh bước tới… sửa cổ áo giúp, nhưng cố tình siết mạnh sau gáy, ghé tai:

“Sạch máu chưa? Hay còn muốn gây mất đoàn kết?”

Lệnh hành xác nối tiếp: “Mặc – cởi – song song, không được dừng.”

Nam bị ép phải thực hiện thao tác mặc – cởi liên tục, vừa bị xịt nước, vừa bị soi đèn, vừa phải đọc to khẩu hiệu:

“Tôi là quân nhân. Tôi không còn bản năng bạo lực. Tôi không giữ máu nóng.”

Giọng anh khản đặc. Mỗi lần hô, mỗi lần mặc lại, tay thêm run. Đến lần thứ 9, anh khụy gối xuống, mắt nhòa.

Tên cán bộ gật đầu.

“Được. Dấu hiệu sụp ý chí đạt yêu cầu. Tạm giữ ở tư thế trần từ bụng dưới.

Nam vẫn ngồi trần từ bụng dưới, thân người ướt lạnh, dựa lưng vào tường gạch. Toàn thân anh tím bầm, đặc biệt là hai bên mông và đùi sau – chằng chịt dấu roi, sưng phồng, rách loang máu cũ. Mắt thâm quầng, hơi thở nặng nề, nhưng vẫn chưa lịm đi.

Lập tức, ba tên lính cũ bước tới, một trong số đó xách theo thau nước lớn, trên có một cây bàn chải giặt quân dụng màu nâu, lông khá cứng và nhọn – chuyên dùng để đánh bóng đế giày.

Tên lớn nhất hô giọng dõng dạc:

“Lệnh từ trên: tắm tẩy máu nóng nảy. Dùng bàn chải chà để đảm bảo không còn sót vết bẩn tư tưởng, máu chiến bất trị. Đặc biệt phần mông – nơi thể hiện ý chí phục tùng.”

Nam bị dựng dậy – không phản kháng, nhưng toàn thân run nhẹ vì mất nhiệt. Một tên giữ vai, đè anh ngồi thụp xuống nền, khuỵu gối. Hai tay anh bị vòng ra sau, cột lỏng bằng dây ướt – để không vùng ra, cũng không che chắn được gì.Tay lính cầm bàn chải ngồi xổm phía sau. Cậu ta rửa sơ cây chà dưới vòi nước, rồi ngó xuống vùng mông căng tròn săn chắc của Nam – giờ như một bức tranh hoàn mỹ nhòe máu và bầm, đầy khe nứt, loang chỗ cũ chưa khép miệng.

Hắn nhếch mép:

“Mày coi chừng… tụi tao được lệnh ‘tẩy không chừa một vết’.”

Động tác đầu tiên: bàn chải chà khô – không xà phòng, không nước. Hắn đặt bàn chải lên phần sát thắt lưng, rồi đẩy thẳng xuống khe mông, dọc theo cột sống hông. Mỗi nhịp chà là một đường cào bằng lông cứng, cắm vào từng vết sưng.

“Một... hai... ba... Chà cho tới khi lột hết bản chất hung hăng.”

Nam rướn người, thở gấp. Mồ hôi tuôn ra dưới cơn lạnh, nhưng không có lời nào thốt ra từ miệng. Tên thứ hai bật vòi nước cao áp – lần này nhắm thẳng vào đùi trong nhạy cảm, bắn lên bẹn, cu dái và khe giữa hai mông. Nước áp lực mạnh đến nỗi rướm máu từ những vết chà vừa rồi. Rồi hắn nghiêng đầu nói với tên đang chà:

“Banh cặc dái nó ra, tiếp tục cào sâu vô.”

 

Tên lính cũ còn lại cầm roi da. Mỗi khi bàn chải chà xong một lượt, hắn quất một roi ngay vị trí vừa chà xong – không cho da thịt kịp co lại. Cứ như vậy: chà – quất – chà – quất, đúng nhịp.

Một cú roi trúng đúng vào đường chà giữa hai mông. Nam bật người lên, rên thành tiếng.

Tên lính hét:

“Chống lệnh hả? Ai cho mày ngẩng đầu?”

Hắn quất thêm một roi nữa – lần này vắt ngang hai bên mông. Máu tứa xuống đùi.

Giữa những tiếng vỗ roi và xịt nước, là lời nhục mạ lạnh lùng:

“Chà cho tới khi cái mông này không còn dám phản lệnh.”

“Từng đứa lính cứng đầu vô đây đều phải tắm kiểu này. Mày cũng vậy.”

“Sạch không chỉ là da – mà là đầu gối phải biết cong. Mông, cu dái cũng phải biết chịu trận.”

16:00 – hình phạt “rửa sát hạ thể – gập gối cúi mặt.”

Nam bị bắt quỳ gối, chống tay ra trước, đầu cúi thấp, lưng cong xuống – đúng tư thế chổng mông. Bàn chải được thay cái mới – lông nhọn hơn. Tên lính chà thẳng vào giữa khe đùi trong, cọ lên vùng nhạy cảm – vừa cười vừa ra vẻ nghiêm túc:

“Đây là ‘tẩy nội quy’, vì phần này… chứa tội cứng đầu nhất. Hahaha

Nam nghiến răng. Máu và nước loang tràn dưới đầu gối. Nhưng anh vẫn không gào, không quát. Đôi mắt anh đỏ ngầu, nhưng không rơi một giọt lệ.

Màn tắm kỷ luật kết thúc chỉ khi Toàn sẹo bước vào, nhìn toàn cảnh – mùi máu, nước lạnh và xác thịt.

“Tốt. Tẩy được lớp đầu tiên rồi.”

“Từ hôm nay, mỗi khi nó có biểu hiện chống đối thì cho tắm kiểu này một lần – cho tới khi thằng này biết nằm là nằm, đứng là đứng, không sai nửa góc quân phục.”

Nam vẫn chưa được tháo trói, nằm dài trên nền ướt lạnh – mông đỏ bầm, vùng da nơi bẹn và cu dái tấy rát, lưng phồng rộp. Nhưng vẫn còn thở. Vẫn chưa gục.

Tên cầm đầu ung dung khoái chí tiến đến, vỗ vào vai Nam như thể thân tình:
– Đẹp trai quá cũng khổ nhỉ? Ở đây không có chỗ cho diễn viên điện ảnh đâu.
Rồi hắn nhìn quanh, ra hiệu. Mấy tên lính cũ khác bật cười, bắt đầu tiến lại, từng đứa một.

Búng. Một cú búng mạnh như trời giáng vào đầu nhũ bên phải của Nam.
– Cho máu nóng chảy về tim chút đi! – Tên thứ nhất gằn giọng, vừa búng thêm vài cái vào vùng ngực.
Một tên khác cúi xuống, cầm lấy lớp da hai bên hông Nam mà nhéo xoắn, vừa làm vừa thì thào:
– Mềm thiệt ha. Chắc trước giờ chỉ biết xài kem dưỡng.
Nam cắn răng, không phản kháng – hai tay đã bị trói ngoặt sau đầu, ngực phập phồng chịu đựng, ánh mắt nhìn trân trân về phía trước như bức tượng đá.

Một tên cao to hơn bước lại, tay cầm lược răng nhọn, gõ gõ vào đùi Nam:
– Tới phần quan trọng nè, nghe nói mấy “hot boy” như mày lông dày lắm, cho tao kiểm tra thử.
Hắn cúi xuống, không ngại ngần nắm lấy từng mớ lông đen mượt ở gốc cặc Nam mà nhổ từng sợi. "Rột… rột..."Tiếng bật gốc nhỏ thôi, nhưng mỗi cái nhổ là một lần Nam khẽ siết hàm dưới.
– Nhổ cho hết cái máu tinh tướng đi! – một tên khác hô lên rồi cả đám cười ha hả.

Rồi chúng thay phiên nhau: đứa búng vào ngực, đứa nhéo vào mông, đứa nhổ lông ở gốc cu dái, có tên còn cúi xuống tỉ mẩn nhổ lông ở khe mông, đùi trong – từng sợi một như tước dần lớp vỏ ngoài của sự mạnh mẽ.
Máu rỉ ra từng chấm đỏ li ti, trộn lẫn với nước lạnh tạt thẳng từ vòi, khiến cả người Nam run nhẹ vì lạnh, vì đau, vì nhục.

Không ai nói tiếng nào nữa – chỉ còn tiếng chân vang vọng, tiếng cười hả hê từng chặp và tiếng nước nhỏ tí tách hòa cùng cơn gió thoảng lạnh ngắt luồn qua phòng tắm.

Sau gần nửa tiếng, khi từng mảng da của Nam đã ửng đỏ lên, dấu nhéo bầm tím, lông bụng, lông đùi loang lổ trống rỗng như bị cạo trọc, đám lính mới gật đầu:
– Xong. Từ giờ là lính K17 thật sự rồi đó, cưng ạ. Hahaha…

Chúng tháo dây trói cho Nam, vỗ thêm vài cái vào vai cậu như một loại “ấn chứng” thô bỉ. Nam khuỵu một gối xuống sàn nước lạnh, hai tay buông thõng, mắt vẫn ngước nhìn trân trối về phía trước – không nói một lời, không để lộ một giọt nước mắt nào.

Nhưng trong sâu thẳm, chính giây phút đó, cậu thề với bản thân:
“Tao sẽ sống sót ở cái nơi chó gặm này, để ngày nào đó – chính chúng mày sẽ cúi đầu.”

Tên cầm đầu – Toàn sẹo – lập tức tắt nụ cười hả hê khi nhìn thấy đôi mắt đang bừng tia lửa hận của Nam. Mặt hắn đanh lại, gã nheo mắt, từ từ rút trong túi quần một chiếc hột quẹt ga hiệu Rê, xoay xoay trong tay. Cả đám im bặt khi thấy hắn bật lửa lên “tách” một tiếng lạnh người.

- Đứng lên!

Hắn bước lại gần Nam – khi đó vẫn đang bị buộc đứng nghiêm, hai tay đan sau đầu, đầu ngẩng cao đầy căng thẳng. Thân thể cậu ướt đẫm nước, từng nhóm cơ nhấp nhổm theo từng hơi thở siết chặt.

 Nhổ bằng tay thì lâu quá, còn để máu me vậy hả? Mày tưởng mày còn là thằng đàn ông thực thụ trong mắt tụi tao hả? Tao đốt cho sạch luôn. Cho hết máu nóng đàn ông đi. Ở đây chỉ có lệnh, không có tự ái.

Nam siết hàm, không đáp. Cậu nhìn chằm chằm vào Toàn, không chớp mắt. Cái nhìn ấy khiến hắn hơi khựng lại nửa giây, nhưng rồi cười nhếch môi.

Gã Toàn khom xuống ngay trước mặt Nam, mặt nở một nụ cười nham hiểm khoái chí bật quẹt rồi đưa lửa  sát vào vùng cu dái của Nam– nơi còn sót lại những đốm lông bị dính máu và mấy sợi còn sót lại.
“Tách, phựt. – rào … rào… rào…
Ngọn lửa bập bùng cháy nhẹ, vừa đủ bén vào những sợi còn dính, vừa đủ khiến mùi khét của lông cháy bốc lên thoang thoảng.

 Coi như lễ tẩy trần bằng lửa. Nóng không, hot boy? Cái mùi này... là mùi đàn ông bị thiêu sạch. – Toàn vừa nói vừa rê hột quẹt vòng quanh bụng dưới Nam, sát tới vùng háng rồi đưa thẳng lên cả vùng xương chậu, góc hậu môn – cười khoái chí, càng đốt càng hăng máu.

Đám lính sau lưng rúc rích cười. Một tên còn buông:
– Cẩn thận đốt cháy luôn của quý nó, đại ca!
– Ờ, biết đâu vậy lại đúng ý, cho nó khỏi hám gái!

Nam siết chặt cơ thể, đau đớn đến có thể ngay lập tức chết đi, nhưng tuyệt nhiên không phát ra tiếng khóc nào. Lửa cứ lần lượt liếm quanh rìa bụng dưới, rồi tới đùi trong, Toàn dời xuống từng mảng lông còn sót, nhẩn nha nhìn lên biểu hiện đau đớn trên khuôn mặt Nam như đang thiêu những dấu vết cuối cùng của “tự do, tự tôn” trên người tân binh đẹp trai này.

Ngọn lửa chạm sát vùng gốc đùi – nơi da mỏng, ẩm và nhạy cảm – khiến Nam khẽ giật nhẹ, nhưng cậu vẫn giữ nguyên tư thế đứng nghiêm, tay sau đầu, mắt nhìn trân trối vào khoảng không như một pho tượng bị hành xác.

Dũng nhìn toàn cảnh như một tác phẩm hoàn chỉnh, rồi đứng lên, dập lửa bằng cách ấn đầu hột quẹt vào vai Nam:
 Từ giờ, mày là thằng đã bị tẩy máu đàn ông. Là lính K17 đúng nghĩa. Quên cái bản mặt đẹp trai đi. Ở đây, chỉ có phục tùng.

Cả đám ồ lên. Tiếng cười chen vào tiếng nước rỏ tí tách và mùi khét của lông cháy, máu khô, hòa với mùi mồ hôi của sự cam chịu.

Nam được tháo dây, khuỵu xuống nền gạch. Vai cậu hằn rõ dấu cháy hột quẹt – một vết hình tròn đỏ rực giữa nước lạnh. Toàn không nói gì thêm, chỉ đá nhẹ vào lưng cậu một cái rồi quay đi.

Nam ngồi thụp dưới sàn, cơ thể run nhẹ vì đau, vì lạnh và vì uất. Nhưng trong đôi mắt không đỏ hoe, cũng không mờ lệ – chỉ có thứ gì đó đang dần đặc lại, sắc lạnh và trầm sâu như đá núi giữa băng tuyết. Một lời thề không cần nói ra, nhưng rõ ràng như vết sẹo cháy sắp đóng mài trên vai trái:

“Tao sẽ không quên.”

KHU ĐỊA NGỤC TRẠI CẢI HUẤN– ĐÊM THỨ HAI SAU “MÀN TẮM TẨY TRẦN”

Nam tưởng mình đã chịu xong cái lễ tắm tẩy trần man rợ hôm trước – tưởng cơn hành xác với lửa, nước lạnh và máu đã đủ khắc vào thân xác cậu dấu ấn khốn cùng của K17. Nhưng cậu đã đánh giá thấp sự tàn độc ngấm ngầm nơi đây – nơi những thằng lính cũ chẳng cần lý do gì ngoài thú vui bệnh hoạn để tiếp tục hành hạ.

Đêm hôm đó, đúng giờ tắt đèn. Trong phòng ngủ ẩm thấp, nơi tiếng thở dài và mùi tất cũ hòa lẫn, cả phòng đã lặng đi thì cánh cửa đột ngột bật mở.

 Toàn – thằng cầm đầu hôm trước – bước vào, vác trên vai một chiếc áo khoác quân đội nhàu nát, tay vẫy vài tên đàn em:
– Dậy hết. Tối nay huấn luyện thêm cho “trai đẹp của đại đội”. Mọi người có mặt. Không ai được vắng mặt.

Đèn ngủ bật lên. Cả phòng 20 người lồm cồm bò dậy, biết đêm nay lại có trò. Nam ngồi dậy chậm rãi, ánh mắt vô cảm, nhưng cơ thể còn chưa hết nhức từ trận “tẩy lửa” hôm trước.

Tên Toàn cười khẩy, vỗ vai một tên đàn em:
– Mày nói đi. Đêm nay cho nó thực hành tư thế bắn tên lửa.

 Rõ. – Tên kia hô lớn, rồi quay về phía Nam, nghiêm giọng một cách giễu cợt:
 Binh nhì K17! Mệnh lệnh: vào tư thế bắn tên lửa. Chuẩn bị… bắn!

Đám lính rú lên cười, rục rịch kéo dạt ra thành vòng tròn giữa phòng. Một thằng khác mang ra giữa chiếu một chiếc gối dài, kê ngay ngắn giữa sàn xi măng.
 K17! Cởi quần. Quỳ gối lên đây, áp ngực xuống gối. Hai tay đan ra sau đầu. Đó là bệ phóng.

Nam siết nhẹ môi. Cậu đứng dậy, mắt đảo qua tất cả, rồi lặng lẽ tuột chiếc quần ngủ mỏng – không ai bảo, cũng không kháng cự. Thân dưới đỏ ửng với những vết cháy, nhéo, lằn roi vẫn chưa kịp mờ.

Cậu quỳ xuống chiếc gối, áp ngực vào đó, hai tay ngoan ngoãn đan sau đầu, mông và đùi lộ trọn dưới ánh đèn trần yếu ớt.
Tư thế lạ lùng, nhục nhã nhưng buộc phải chấp hành – như một khẩu pháo chờ khai hỏa.

 Đếm ngược: ba... hai... một... bắn!

Chát!
Một cái tát như trời giáng giáng thẳng vào mông Nam.
 Đạn khô! Bắn chưa tới! – Một tên cười ngặt nghẽo.
– Đổi kiểukiểm tra độ “tê tái” coi nào!

Bọn chúng lần lượt thay phiên, mỗi đứa lại gào “bắn!” rồi đập vào mông, vào đùi, thậm chí nhéo phần bẹn, vỗ móc hạ bộ như muốn kiểm tra “thiết bị phóng”. Có đứa lấy cả muỗng inox lạnh áp vào khe mông cậu, chọc ghẹo:
 Phải kiểm tra đầu ống tên lửa cho đúng quy cách.

Nam cắn răng chịu đựng. Cậu không phát ra tiếng rên, không động đậy – như thể biến thành một khối thịt vô hồn, chỉ có nhịp thở gằn lên theo từng cú đánh.

 Tên lửa tịt ngòi! – Một đứa hét lên.

– Hay là chưa đủ kích thích? Cho nó thêm chút “thuốc nổ”.
Rồi chúng tạt nước lạnh vào vùng đùi trong, lấy muỗng đánh khõ
 liên tục lên đùm dái, đầu khấc và gốc cặc của Nam, tạo nên chuỗi âm thanh beng beng giữa đêm tĩnh mịch.

Tiếng cười đám lính như dậy sóng trong không gian hẹp hòi. Tất cả đều chăm chú vào một thân hình trần trụi bị trưng ra như một trò đùa – Nam – người từng bước vào đây với ánh mắt hiên ngang, giờ bị biến thành “bệ phóng” phục vụ mua vui cho bầy thú đội mũ lính.

Cuối cùng, Toàn vẫy tay:
– Đủ rồi. Đắp lại cho nó cái mền. Tối nay “bắn” vậy là chưa
 đạt. Sáng mai bắn lại! kakaka…
– Nhưng ngày mai tao muốn nó bắn thật. Cho tao thấy tên lửa khai hỏa.
 Không có thì tao châm lửa nha! K17…

Cả phòng dần chìm vào giấc ngủ chập chờn sau cuộc “huấn luyện” đó. Nam vẫn nằm im nguyên tư thế, được đắp tạm cái mền mỏng qua loa. Cậu không nhúc nhích – không biết vì lạnh, vì đau, hay vì cậu đã thực sự tách rời khỏi thể xác mình từ lâu rồi.

SÁNG SỚM HÔM SAU

Chưa tới giờ báo thức, cả phòng đã bị dựng dậy bằng tiếng hét chói tai:

 Nam! Ra giữa phòng. Ngồi xuống! Tư thế sẵn sàng bắn tên lửa! Mày còn nhớ lời tao đêm qua chứ?

Toàn sẹo đứng giữa phòng với ánh mắt tỉnh táo đầy dữ dằn. Hắn không say, không cười. Hắn đang nghiêm túc như một sĩ quan giao nhiệm vụ chiến đấu. Nhưng cái nhiệm vụ ấy – là một sự sỉ nhục đến tận cùng.

Nam lồm cồm đứng dậy khỏi góc giường. Cậu vẫn chưa ngủ được phút nào từ sau trận “bắn khô” đêm qua. Phần hạ thể vẫn âm ỉ đau rát bởi đòn roi và hơi lửa sót lại, những dấu vết trên mông, đùi vẫn còn ửng bầm, nhức nhối như vừa bị dội muối.

 Mày có 10 phút để lên đạn. Không có "tịt ngòi" nữa. Sáng nay đại đội phải thấy mày khai hỏa.

Cả phòng lính đã vây thành vòng tròn. Chúng không còn ồn ào như tối qua – giờ đây là thứ im lặng dửng dưng, tò mò độc ác. Một tên đặt sẵn chiếc ghế nhựa thấp giữa phòng. Một chiếc khăn trải ra trên mặt ghế. Một cuộn khăn giấy được đặt sát bên.

 Ngồi đi. Tự xử. Mày mà không bắn được, tụi tao sẽ giúp. Nhưng giúp kiểu khác.

Nam cắn chặt môi. Cậu biết, nếu không làm, bọn chúng sẽ có lý do để bày thêm trò khác, còn tàn nhẫn hơn, còn lâu dài hơn. Từ lúc bước vào đây, cậu đã hiểu một điều: không ai sẽ cứu mình khỏi đám người này, nếu mình không tự nuốt xuống nỗi nhục trước.

Cậu ngồi xuống ghế, trần trụi từ thắt lưng trở xuống, hai chân mở rộng. Gương mặt cậu tái xanh, lạnh ngắt như đá. Cả cơ thể không còn một vết nào nguyên vẹn – chỗ sưng, chỗ bầm, chỗ lằn vết cháy.

Tiếng đếm bắt đầu.

– 10 phút. Bắt đầu.

Nam đưa tay xuống, nhắm nghiền mắt.

Không có ham muốn. Không có khoái cảm. Chỉ có nỗi đau. Phần da nhạy cảm của cậu vừa khô rát vừa đau nhức vì đòn, vì lửa, vì hơi lạnh suốt đêm. Tay run lên khi chạm vào – mỗi động tác là một cơn đau nhói như điện giật xuyên cột sống.

 Tập trung đi hot boy. Mày là trai đẹp nhất trại này mà. Gái còn chết mê chết mệt, huống chi chỉ là “tự xử”.

Câu nói vọng ra từ phía sau khiến vài tên khúc khích. Nam cắn mạnh vào môi dưới đến bật máu, nhưng vẫn không phát ra tiếng rên nào.

Phút thứ ba. Thứ tư. Thứ năm...
Mồ hôi bắt đầu rịn ra khắp trán, lưng cậu dù trời sáng lạnh. Cơ thể cậu căng cứng, gồng lên như bị tra tấn. Cậu ép mình phải tưởng tượng – bất cứ thứ gì – bất cứ hình ảnh nào từng khiến tim cậu rung động. Một đoạn ký ức mơ hồ của cô gái từng cười với cậu trong buổi học thể lực chợt loé lên, như một vệt sáng mong manh.

Phút thứ sáu. Thứ bảy.

Một vài phản ứng mờ nhạt bắt đầu xuất hiện, nhưng yếu ớt. Đám lính bắt đầu chán.

 Ba phút cuối. Không lên là bị lên roi! Chuẩn bị sẵn gậy cho tao!

Nam nín thở, tay cậu run lên dữ dội. Cảm giác nhục nhã hòa với đau rát khiến toàn thân run bần bật, từng thớ thịt như co giật trong gió lạnh. Và rồi...

Phút thứ chín, một cú co rút mạnh mẽ lướt qua người cậu như sóng dội. Cậu siết chặt tay, gồng toàn thân – và cuối cùng, cậu cũng bắn.

Một tiếng “ah” nghẹn lại trong cổ, như một cú rút hư vô đau đớn – không khoái cảm, không giải thoát. Chỉ là một cú ép khô đau thấu tận gan ruột.

Tinh dịch bắn xuống tấm khăn trải ghế, yếu ớt như vết thương bị ép chảy máu.

Toàn sẹo tiến tới, cúi xuống nhìn, rồi gật đầu:
 Vậy là cũng không đến nỗi tịt ngòi. Ghi nhận. Lính K17: khai hỏa đạt. Hahaha…

Cả phòng vỗ tay rời rạc, như vỗ cho một tiết mục hề dơ bẩn trong gánh xiếc tăm tối.

Nam ngồi đó, không nhúc nhích. Trán nhễ nhại mồ hôi, môi bật máu, tay rũ bên thân, mắt trống rỗng. Cậu không còn đau nữa, chỉ còn trống rỗng.

***




 

 

Địa ngục tân binh * - P2 (Tập đặc biệt)

 TRẬN TẮM MÁU Trại cải   huấn : Địa ngục hợp pháp  -   Không ai trong số tân binh được chọn đến đây bằng nguyện vọng. Tất cả đều là người bị...